Những suy đoán ngổn ngang về bài thi vẫn còn nằm trong đống mơ hồ thì thời gian và dòng chảy của cuộc chiến đã không chờ đợi Hà Trí Ngân. Hắn lại tiếp tục hăm hở lao vào những câu chuyện thú vị và đống rắc rối mới. Đó là về mấy vị hàng xóm khó chịu và tham ăn của hắn ở khóm rừng phong cổ thụ.
Hà Trí Ngân vốn dĩ rất khoái lũ này. Bộ lông trắng của chúng đẹp một cách quá đỗi tuyệt vời. Đôi mắt nâu đầy vẻ tinh ranh và một cái mũi chun đen dễ thương điểm chính giữa khuông mặt thon nhọn vừa già dặn, vừa non tơ, hơi hiểm ác nhưng vẫn hết sức đáng yêu. Thân hình thì nhỏ nhắn đầy uyển chuyển ánh lên một nét đẹp nhanh nhẹn, thanh mảnh, thoát ẩn thoát hiện trên những cánh rừng tuyết.
Đó là những con thú đẹp nhất mà Hà Trí Ngân từng thấy. Một vẻ đẹp tượng trưng ùa đông và...phụ nữ - Những con cáo tuyết Alopex kiêu hãnh của vùng bình nguyên Suối Vàng. Món quà màu trắng, xinh đẹp của mùa đông mà núi rừng cao nguyên đã gởi tặng đến cho Hà Trí Ngân trong những tháng ngày lang bạt kỳ hồ.
Lũ cáo không quá dữ tợn, ngược lại rất tò mò và thích lại gần con người. Chúng có thể ngủ bên cạnh Hà Trí Ngân và mở to đôi mắt đầy triều mến mỗi khi hắn thức dậy. Chỉ tiếc khi người đẹp đói bụng thì cư xử còn tệ hơn cả mấy con mụ nhiều chuyện. Chúng gầm ghè nhau, tranh giành và cãi vã ỏm tỏi với nhau vì mấy miếng thức ăn ít ỏi trong mùa đông.
Kinh khủng hơn, khi đã quen với sự có mặt của vị hàng xóm mới , chúng nó chẳng hề kiêng nể gì nữa mà tha hồ đùa giỡn, chí chóe với nhau suốt cả ngày lẫn đêm. Giết chúng nó thì Hà Trí Ngân không nỡ nhưng ồn ào là một tật xấu đáng ghét và ăn thịt sống thì còn tệ hơn. Mấy cái mõm nhọn hoắc dễ thương này thường xuyên bết máu thỏ rừng và chuột tuyết làm cho vị hàng xóm của chúng thực sự ngủ không được ngon cho lắm.
Nhưng rốt cuộc những con cáo dễ thương hơi xấu tính này đã chiếm được trọn vẹn tình cảm của Hà Trí Ngân. Sự hiện hữu của chúng làm ngày tháng khắc nghiệt trôi qua nhanh hơn, nỗi cô đơn và áp lực sinh tồn ít làm hắn mệt mỏi hơn. Và dù là ai cũng khó lòng mà ghét bỏ bọn nó sau khi đã được cứu một bàn thua trông thấy.
Lũ cáo đã thực sự cứu cái mạng nhỏ của Hà Trí Ngân, còn “tha” về cho hắn một lời tán thưởng hơi ...đụng chạm. Nhưng là một lời khen rất chân thành từ...kẻ thù:
-Đến bây giờ mình vẫn không thể tin được là bạn lại xếp chót trong kỳ thi phân hạng đấy!
Tiếng vỗ tay vang lên xen kẽ với những âm thanh gầm gừ của lũ cáo Alopex. Hà Trí Ngân gần như đông cứng trong một khoảng khắc. Một giây sau, hắn mới kịp có chút phản ứng, vội vã đưa tay lên con dao giắc sau hông nhưng rồi lại đặt tay về vị trí cũ.
Đối phương xuất hiện đầy bất ngờ và hết sức hoàn hảo vào đúng thời điểm hắn vừa bắn đi mũi tiễn vào cái hồng tâm trên thân cây. Con dao găm của Hà Trí Ngân vẫn còn nằm yên trong vỏ bởi vì kẻ đứng trước mặt cũng đang cầm một cánh nỏ trên tay, lạnh lùng chĩa thẳng về phía hắn tự lúc nào.
-Ỷ Lan!
Hà Trí Ngân trầm giọng lên tiếng. Hắn đứng yên như trời trồng trước đầu tên của kẻ thù rồi nghiêng người ra hiệu cho đối phương nói tiếp. Hơn một tháng không gặp, vẫn nụ cười đó, vẫn vẻ đẹp đó tuy có chút mệt mỏi nhưng lại thêm phần quyến rũ khi cô bé khoát trên mình một bộ áo lông trắng muốt, hình như là lông...cáo.
Ỷ Lan nháy mắt với Hà Trí Ngân một cái nhẹ nhàng, thỏ thẻ ngọt ngào:
-Rúc vào bụi cây để chống cung tên, không đốt lửa ban đêm để tránh chú ý và dùng cáo báo động thực sự là rất thông minh đấy Hà Trí Ngân!
-Cô muốn gì?
Hà Trí Ngân nhíu mày, gằn giọng nghiêm trọng. Mũi tên trên tay cô ả đáng lẽ ra phải ra khỏi lẫy từ lâu rồi nhưng thật khó tin là giờ nó vẫn đang nằm lạnh lùng sẵn sàng ở đó. Phía đối diện, Ỷ Lan vẫn cười nhưng cô bé đã thu lại đôi chút vẻ "dịu dàng":
-Biết vì sao tôi không