Chương 14.
Da đầu Tiểu Vũ thật sự bị chém rơi rồi.
Cô nghĩ có khi phải đi chùa thành kính bái lạy, như thế nào lại xui xẻo như vậy, một căn phòng cũng không thuê được.
Ban đầu, cô còn muốn tìm vị trí tốt, có phương tiện giao thông, diện tích nhỏ một chút, tính thực dụng cao một chút.
Nhưng cứ đi rồi đến, lại chịu đả kích nhiều lần...
Cô liên tiếp hạ thấp yêu cầu bản thân, đến cuối cùng phải tìm đến tận ngoại thành, đi năm vòng, vẫn như cũ không được.
Thời điểm còn 3 ngày cách lúc chủ nhà bắt chuyển đi.
Tô Tiêu Vũ xách theo bữa sáng ngồi yên lặng ăn. Lý Yên nhìn cô, "Vẫn tìm nhà sao?"
Tô Tiêu Vũ gật đầu, thở ra một hơi: "Em cũng không biết làm sao, thuê mãi không được."
Lý Yên:...
Khẳng định là không được thuê.
Đến lúc pha cà phê, Lý Yên cũng pha một ly cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nói một tiếng "cảm ơn" rồi nhận lấy.
Lý Yên còn đang muốn nói với cô hai câu, điện thoại đột nhiên vang lên, cô đứng dậy đi ra ngoài nhận.
Tiểu Vũ vốn đang héo úa ăn cơm, lúc nghe được Lý Yên nói chuyện, tinh thần lập tức thanh tỉnh.
Cô không phải cố ý nghe lén.
Chỉ là hôm nay rất kỳ quái, bình thường, Lý Yên nói chuyện điện thoại ở công ty đều rất nhỏ tiếng, sợ làm phiền Nguyễn tổng, nhưng hôm nay decibel* lại cao dị thường.
*Decibel: đơn vị đo âm thanh.
"Cái gì? Một người nấu cơm quét tước dọn vệ sinh cũng không tìm được? Tôi nói với cô này, kiêm chức là được, mỗi ngày tan tầm đi một chuyến là xong."
"Bao ăn bao ở, tiền lương như vậy, đừng lại nói với tôi là không tìm được ai, ngày mai phải gửi hồ sơ cho tôi."
"Nguyễn tổng yêu cầu, cô còn dám ý kiến?"
......
Lý Yên nói nửa ngày rồi cúp điện thoại. Thời điểm cô ấy đi đến, đôi mắt Tô Tiêu Vũ tròn xoe nhìn sang, "Chị, làm sao vậy? Chỗ nào tuyển người còn có thể làm chị tức giận như vậy?"
Lý Yên đau đầu dùng tay nhéo trán: "Chính là Nguyễn tổng, tan tầm về quá muộn, bà chủ tịch lo lắng thân thể cô ấy, nên muốn tìm người nấu cơm quét tước việc nhà cho cô ấy."
Nấu cơm...quét tước việc nhà...
Tim Tô Tiêu Vũ nhảy "phịch". Cô cảm thấy bản thân là một người có đẳng cấp, không thể dễ hưng phấn như vậy, "Chị, việc đấy là bao ăn bao ở sao?"
Lý Yên gật đầu, "Còn không phải sao, mỗi tháng công ty đều có chi trả cho cái này."
Tô Tiêu Vũ khoa tay múa chân một chút, nuốt một ngụm nước miếng: "Có yêu cầu gì không ạ?"
Lý Yên uống một ngụm cà phê, nhìn Tiểu Vũ thế mà lại sung sướng cắn câu như vậy, cảm khái: "Không, có thời gian là được, Tiểu Vũ à, vị trí này giống như là được đặt ra cho em đấy."
Tô Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật giống như một chiếc kính vạn hoa, mỗi lần mở ra là một chùm pháo hoa khác nhau.
Mà lúc này đây, lộng lẫy xán lạn.
Lý Yên vừa đáp ứng giúp cô nói với Nguyễn tổng, Tô Tiêu Vũ có chút hưng phấn, thời điểm nghỉ trưa, cô cưỡi xe điện mini mới mua trả góp đi tìm Tố Nhu.
Tố Nhu gần đây cũng rảnh rỗi, hai người tranh thủ thời gian buổi trưa đi cửa hàng Happy ăn thịt nướng.
Nghe tình hình Tiểu Vũ dạo này, cùng với dự tính và sắp xếp của cô, Tố Nhu Nhíu mày, tay cầm kéo cắt thịt: "Cứ thuận lợi như vậy sao?"
Tô Tiêu Vũ xinh đẹp gật đầu.
Tố Nhu nhìn cô chằm chằm: "Tiểu Vũ, cậu không cảm thấy có chỗ không hợp lý sao?"
"Không có." Tô Tiêu Vũ cuốn đồ ăn: "Thật ra Nguyễn tổng rất tốt, trước đây toàn là tin vịt, cô ấy căn bản không phải người như vậy."
"Thế à?" Tố Nhu nhìn chằm chằm mắt cô, "Chỗ nào tốt?"
Tô Tiêu Vũ bắt đầu đếm kỹ ưu điểm của Nguyễn Ức: "Cậu xem, trước tiên không nói mấy chuyện khác, thân là bà chủ, cô ấy thật sự có năng lực, cậu biết không? Chính tôi thấy cô ấy dù phát sốt vẫn ở công ty làm việc, chuẩn bị cho hội nghị ngày hôm sau đến nửa đêm, giữa trưa vì đi thị sát công trường, chỉ ăn qua loa miếng cơm trên xe, hoàn toàn không phải con nhà giàu một tay che trời gì đó người ta vẫn nói."
Nói đến đây, Tô Tiêu Vũ có điểm đau lòng: "Sau lưng cô ấy phải trả giá rất nhiều. Mọi người đều thấy cô ấy quá mức lạnh lùng tàn nhẫn, đối với cấp dưới không quá tốt, nhưng tôi lại cảm thấy không phải như thế." Cô nói có trình tự, "Rốt cuộc cô ấy ngồi ở vị trí kia, trẻ tuổi như vậy đã khiến nhiều người kinh sợ nghe lời, đương nhiên không giống như chúng ta cười ha hả mỗi ngày rồi."
"Xong rồi, cậu xong rồi." Tố Nhu lắc đầu, "Tôi thấy cậu thật sự rơi vào rồi."
Dường như Tiểu Vũ đã có đã có hảo cảm với vị Nguyễn tổng này ngay từ lần gặp đầu tiên. Ở cùng Tố Nhu, cô luôn nhắc tới Nguyễn Ức xinh đẹp thế nào, khí chất thế nào, nhưng những cái đấy đều là đặc điểm bên ngoài, làm sao lại giống vấn đề bây giờ được? Đã bắt đầu thưởng thức nội tâm người ta rồi?
"Nếu phải vừa làm việc văn phòng vừa phải làm bảo mẫu, cậu có bận quá hay không?"
Tố Nhu nhìn Tiểu Vũ hỏi, đây là việc duy nhất khiến cô còn mong đợi được.
Tô Tiêu Vũ dùng sức gật gật đầu.
Tố Nhu: "Tôi nhớ giám đốc Lam bên nhân sự rất thích cậu đúng không, Tiểu Vũ, có nhiều chuyện cậu nên biết, theo đuổi một người rất khó khăn, hơn nữa, cuối cùng sẽ rất khổ sở..."
Tô Tiêu Vũ gật đầu: "Tôi hiểu."
Có lẽ do tâm tình tốt, thịt nướng hôm nay phá lệ ngon hơn.
Trước khi đi, Tô Tiêu Vũ theo thói quen đóng gói xương thịt dư thừa lại. Cô vào Ức Phong không bao lâu liền phát hiện dưới lầu có một con chó hoang, nó lớn lên cũng không có gì đẹp, lông màu vàng chóe, chỉ là cặp mắt kia....Tô Tiêu Vũ lần đầu thấy liền cảm thấy đáng thương, ướt dầm dề nhìn cô, lại sợ hãi không dám đến gần, trên người đầy vết sẹo bị đầu thuốc lá cọ vào.
Khi Tiểu Vũ mới bắt đầu cho ăn, nó cũng không dám đến gần, thời gian đủ lâu rồi, tâm phòng bị của nó cũng không buông xuống, hiện tại vẫn ngậm một miếng thịt liền chạy trốn.
Tiểu Vũ ngồi xổm trên mặt đất nhìn nó đang ăn ở xa, "Đại Hoàng, mày cứ ăn nhanh chóng lớn, chờ ta trả hết nợ rồi liền nhận nuôi mày, phải ở đây thật tốt nhé, thấy người xấu trốn nhanh đi, phải cảnh giác như bây giờ ấy."
(Đại Hoàng ~ cậu Vàng :3)
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Nguyễn Ức mở cửa sổ, một tay kẹp điếu thuốc, tóc dài bay phất phới theo gió.
A Luân đứng sau lưng cô, không thể tưởng tượng mà nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cục cưng nhà em...quá trâu bò, thế mà có thể ngồi xổm ở kia nói chuyện với con chó..." cô nhìn đồng hồ trên tay: "Ước chừng mười phút rồi."
Nguyễn Ức thở ra một hơi khói, quay đầu nhìn A Luân: "Chị rảnh thật đấy, chuyện tôi nhờ làm thế nào rồi?"
A Luân có chút xấu hổ, cầm lấy mũ lưỡi trai trên bàn đội lên: "Loại chuyện này, nóng vội thì không thành công, tôi cảm thấy hơi lo sẽ làm cô