Chương 16.
Tiểu Vũ về Ức Phong lúc 3 rưỡi chiều.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ bóng mịn như nước vừa được đi spa tươi cười: "Chị, em mua bánh ngọt cho chị này."
Lý Yên không đành lòng nhìn Tô Tiêu Vũ đưa bánh ngọt cho mình.
Cô phải nói với Tiểu Vũ thế nào đây...Em thân yêu à, em sắp bị quăng đến công trường làm công nhân đấy.
Giải trí thư giãn cộng thêm shopping quả nhiên là việc con gái yêu nhất, từ sau khi phá sản, đã thật lâu cô chưa được thả lỏng như vậy.
Lý Yên ăn một miếng bánh mousse, hết sức cẩn thận hỏi: "Tiểu Vũ, Tô phó tổng...có gây khó dễ cho em không?"
Tô Tiêu Vũ lắc đầu, lập tức trả lời: "Không có đâu, chị, cô ấy rất tốt."
Lý Yên dùng sức chớp chớp mắt, bạn nhỏ này, xin giữ tự trọng, bà chủ lạnh lùng của chúng rất có khả năng đang đứng cạnh cửa nghe em nói chuyện.
Trong phòng tổng giám đốc.
Nguyễn Ức nghiêng tai, cau mày cong nửa mông, biến thành một hình chữ S dán lên cửa.
Tô Tiêu Vũ đã sớm coi Lý Yên như chị lớn tri tâm, cô xinh đẹp nói: " Kỳ thật chị Tô rất tốt bụng, có hơi ngọt ngọt ngốc ngốc."
Trong khoảng thời gian này, cô đi theo Nguyễn tổng gặp qua không ít giám đốc này chủ tịch kia, trên cơ bản người ta đều có cái loại khí tràng không thể trêu vào, hoặc ít nhiều sẽ khiến người khác thấy xa cách.
Nhưng Tô Anh lại không như vậy, Tô Tiêu Vũ cảm thấy ở bên cô ấy cũng giống như ở bên bạn thân đại học nói chuyện phiếm thả lỏng các thứ.
Tính cách của cô như lửa nóng, thích gì không thích gì liền nói thẳng, không có nhiều cố kỵ, hợp với tính tình Tiểu Vũ.
Lý Yên nuốt nước bọt: "Tôi nghe nói cô ấy muốn kéo em sang công ty mình?"
"Ha ha, chị, tin tức của chị tốt thật." Tô Tiêu Vũ nhìn đồng hồ, cô sắp tan làm: "Chị nói Giải trí Quả chuối ấy hả."
*Quả chuối = Hương Tiêu. Để từ thuần Việt cho buồn cười vậy.
Lý Yên trầm mặc một lát, sửa lại: "...Giải trí Quả táo."
Tô Tiêu Vũ lắc đầu, bắt đầu thu thập vật dụng trên bàn: "Làm sao em đi dễ như vậy được, Nguyễn tổng có ân với em mà."
Lý Yên thở phào nhẹ nhõm, đứa bé này vẫn còn có thể cứu chữa.
Tô Tiêu Vũ: "Đi cũng phải chờ trả ơn xong đã."
Lý Yên:...
Không thể cứu nổi.
Thấy Tô Tiêu Vũ cầm túi xách muốn đi, Lý Yên khụ một tiếng, thật cẩn thận nói: "Tiểu Vũ, tôi có một tin tốt và một tin không tốt muốn nói cho em."
Tô Tiêu Vũ mắt chớp chớp nhìn cô.
Lý Yên run run trong lòng.
Trách không được.
Ánh mắt Tiểu Vũ quá đơn thuần sạch sẽ, thời điểm cô ấy nhìn người khác...thật là muốn giết sống cả già trẻ nam nữ.
Tâm Lý Yên hung hăng: "Tin tốt là phòng làm việc của Nguyễn tổng nhận em làm đầu bếp, hôm sau liền có thể bắt đầu."
"Oa!"
Tô Tiêu Vũ muốn vỗ tay hoan hô, Lý Yên lại nghẹn ngào nói ra tin thứ hai: "Em bị Nguyễn tổng điều chuyển đến công trường."
Tô Tiêu Vũ:...?
......
"Trời giao sứ mệnh cho ai, nhất định sẽ khiến hắn chịu khổ trong tâm trí, mệt nhọc trong gân cốt, đói khát trong thể xác..."
Ngày đầu tiên đi công trường, Tiểu Vũ về đến nhà liền cả người như bị rơi vào hôn mê, cũng may còn đeo găng, nếu không phỏng chừng da tay đều rơi hết.
Về nhà, cô liền gọi điện thoại cho cha mẹ.
Khác với những đứa con vừa mới đi làm liền oán giận công việc, cô nghẹn ngào nói cùng cha mẹ: "Cha mẹ biết không, con cảm giác chính mình thật sự quá hạnh phúc. Hôm nay đến công trường, con thấy thấy nhiều chú so với cha còn lớn tuổi hơn, có cả một bác gái eo không tốt, còn phải làm cơm cho mấy trăm người, sáng chưa đến 4 giờ đã bận rộn. Ô ô, con quá hạnh phúc."
Trước kia, Tô Tiêu Vũ cũng từng oán giận người hơn người sinh ra đầy bất công. Dựa vào cái gì những sinh viên khác tốt nghiệp xong liền sạch sẽ thoải mái xin được việc, còn mình lại đeo thêm một thân nợ trên lưng?
Nhưng hiện giờ, sau một ngày ở công trường, cô hết thảy đều bình thường trở lại.
Cha Tô cười hiền lành: "Chúng ta cũng đều từ những ngày khổ cực mà đi đến, Tiểu Vũ, con đừng nghĩ nhiều."
Mẹ Tô cũng an ủi vài câu: "Tiểu Vũ, có phải hôm sau phải chuyển nhà không?"
Tô Tiêu Vũ gật đầu, xoa nước mắt trên mặt: "Vâng, dọn đến phòng làm việc, cha mẹ à, Nguyễn tổng đối với con rất tốt, không chỉ dạy con kiến thức đến cấp lãnh đạo phó tổng, còn giúp con thấy được mặt không dễ dàng của người khác, con nhất định sẽ đi theo cô ấy."
....
Người đẹp tốt bụng Nguyễn tổng giờ này đang ở nhà uống nước đá, nghe A Luân báo cáo.
"Tiểu Vũ thích ứng rất nhanh, mới một ngày, mấy cô chú bên kia đều khen ngợi."
"Một chút vênh váo làm giá cũng không có, Phỉ tổng cũng đặc biệt bội phục coi trọng, còn hỏi chị Yên có thể điều chuyển cô ấy sang phòng nhân sự được không."
"Tôi thấy cô ấy đặc biệt vui vẻ, không có một chút bộ dáng muốn về công ty."
"A đúng rồi, giờ nghỉ còn cùng "Tiểu Vương tử" ở công trường song ca được mọi người cổ vũ."
.......
Nguyễn Ức ngửa đầu uống hết cốc nước lạnh, bên cạnh, bà nội đang ăn nho gật đầu khen ngợi: "Tiểu Vũ vẫn giống hệt như khi còn bé."
Thế giới đối với Nguyễn Ức xem như hắc ám hiu quạnh.
Nhưng ở trong mắt Tiểu Vũ lại tràn đầy ánh mặt trời xán lạn.
Vô luận là đối với ai, ở đâu làm gì, cô dường như luôn có thể lộ ra khuôn mặt làm người thấy ấm áp.
Nguyễn Ức nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên kích động, trước kia, thời điểm cùng Tiểu Vũ lên núi ngắm sao, cô nói cô hâm mộ cô ấy.
Kỳ thật không chỉ vì giấc ngủ của Tiểu Vũ, mà còn vì tâm thái của cô ấy.
Vì sao...đã trải qua đủ chuyện, cô ấy còn có thể giữ lại tươi cười vui sướng như vậy?
......
Hôm nay nhất định là một ngày oi bức, cũng là ngày đầu tiên Tiểu Vũ ra ngoài sớm nhất kể từ khi tốt nghiệp.
Cô cưỡi xe điện mini, mang theo một túi đậu xanh, bác gái nấu cơm thấy cô liền lắp bắp kinh ngạc: "Tiểu Vũ, sao lại đến sớm như vậy?"
Tiểu Vũ lau mồ hôi trên trán: "Bác gái xách giúp cháu, cháu cầm không nổi nữa."
Đừng thấy bác gái lớn tuổi eo lại đau, nhưng sức lực lại kinh người, hai tay Tiểu Vũ xách túi đến đau điếng, bác lại một tay nhận lấy: "Đây là cái gì?"
"Hôm nay trời nóng, sợ mọi người bị cảm nắng, giữa trưa mình làm chè đậu xanh đi."
Tô Tiêu Vũ đỗ xe điện xong, đến bên bồn nước đơn sơ rửa tay: "Bác à, cháu nấu cơm cùng bác."
"Đứa bé này." Trong lòng bác gái ấm áp: "Đã bảo không cần hỗ trợ mà, ta đã làm quen rồi."
Tô Tiêu Vũ hớn hở cười: "Cháu cũng từng nói với bác rồi, cháu chính là nữ đầu bếp số một Hoa Hạ."
Chém gió mà còn đáng yêu như vậy.
Bác gái cười, nếp nhăn trên mặt xếp thành hai chữ "vui vẻ".
"Cháu cũng đừng chấp mấy ông già trong công trường, bọn họ đều sẽ có địch ý với những người được phía trên cử xuống."
Bác gái đây là nói thật, Tiểu Vũ tuy rằng được đại bộ phận mọi người hoan nghênh, nhưng vẫn có một ít mang theo thành kiến nhìn cô, cảm thấy cô là người được bên trên phái xuống kiểm tra bắt lỗi.
Tiểu Vũ cười ha ha lau nồi: "Không có việc gì đâu bác, đều là áp lực cuộc sống, người ta mệt quá khẳng định tính tình liền không tốt, cháu cũng vậy mà."
Bác gái nhìn Tiểu Vũ, trong lòng như được một chiếc bàn chải mềm mại quét qua, đặc biệt thoải mái.
Công việc