Chương 20.
Đêm đen như mực, trong tâm trống rỗng.
Tiểu Vũ nằm trên giường như cá chết, một tay vuốt khuôn mặt luôn tự xưng tuyệt đại phong hoa của mình, thê lương lại bi thống lầm bầu làu bàu.
"Tiểu Vũ, dung nhan tuyệt đẹp có tác dụng gì? Bây giờ...Quý Phi nổi dậy, chỗ nào còn đường sống cho ngươi?"
Cô xoay người một cái, run rẩy nâng cánh tay suy yếu: "A, Quý Phi, trẫm...trẫm sai rồi, đều do trẫm năm đó có mắt như mù, nàng tha thứ cho trẫm được không?"
Cô lại xoay thêm một vòng, nằm ngay đơ trên giường, thanh âm lành lạnh pha theo vài phần khí phách như Nguyễn Ức: "Hoàng Thượng là muốn chiết sát thần thiếp sao? Không dám, chờ xử ngươi xong, ta sẽ đem hậu cung ba nghìn của ngươi bao thành người giấy cùng đưa xuống."
Một tay Tiểu Vũ bóp cổ chính mình, lại thay đổi ngữ điệu: "Nàng...nàng tiện nhân này, cư nhiên dám hạ độc trẫm --- nàng --- a a a, ư."
Tiểu Vũ đang thống khổ hết hơi trên giường, cửa đập "thịch thịch" một tiếng dọa cô run lên, cô vừa nhấc đầu, Nguyễn Ức trong tay cầm theo áo khoác, dựa vào trên tường, nhàn nhạt: "Cậu để quên áo bên ngoài."
Tô Tiêu Vũ:...
Mẹ ơi.
Giết người bất quá chỉ cần một cái gật đầu.
Nguyễn tổng, cậu gật đầu, cậu gật đầu, tôi lập tức đi tìm cái chết!
Trên đường về phòng, Nguyễn Ức vẫn luôn duy trì vẻ cao lãnh cần có của Quý Phi, mặt mày cô đẹp như họa, biểu tình mang theo một loại khí phách như đang nhìn xuống thiên hạ dưới chân.
Nhưng vào đến phòng ngủ, một giây khi đóng cửa lại, Nguyễn tổng vẫn luôn tự trọng nhảy lên giường lăn một vòng, cười đến run rẩy cả người, đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
Đã bao lâu rồi?
Cô chưa từng được cười lớn tiếng như vậy?
Một bức tường ngăn cách, hai căn phòng, hai loại tâm thái.
Sáng hôm sau, Tiểu Vũ lại mang theo quầng thâm trên mắt đi ép sữa đậu nành. Cô trộm nhìn Nguyễn tổng trong phòng khách, Nguyễn tổng cũng không có gì thay đổi, uống cà phê đọc báo như cũ, thậm chí còn giương mắt nhìn cô: "Nhanh ăn, sáng nay còn phải đi đến khu phía Nam."
Tiểu Vũ nhanh nhẹn gật đầu, trái tim đang treo hơi buông xuống một chút.
Con người luôn có nhu cầu sinh tồn.
Đứng trước cái chết uy hiếp, Tiểu Vũ trải qua một buổi tối tự hỏi, vẽ ra con đường sống sót, chỉ là vì tránh rút dây động rừng, chuyện này vẫn phải từ từ tính.
Tới Ức Phong.
Tiểu Vũ đi trước giúp Lý Yên sửa sang lại văn kiện, trong văn phòng, Nguyễn Ức uống cà phê, sâu kín nhìn giám đốc Lam trước mặt.
Giám đốc Lam thấy sáng sớm đã bị tổng giám đốc gọi đến , đứng khom lưng run sợ trong lòng, thở mạnh cũng không dám.
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Gần đây phòng nhân sự thế nào?"
Giám đốc Lam treo tâm: "Hết thảy như cũ."
Cô cũng không dám nói tốt hay không tốt.
Một giám đốc phòng ban như cô cũng có thể để Nguyễn Ức tự mình gọi đến, giống như châm chọc đường dài, không thể đọc được ý đồ của bà chủ, cô như muốn đem đầu xách trên tay nhỏ nhẹ trả lời.
Nguyễn Ức gật đầu, "Giám đốc Lam làm quản lý nhân sự, đối với chuyện của nhân viên khẳng định rõ như lòng bàn tay, chắc chắn rất biết dùng người, mấy năm nay, đã kéo không ít người mới từ bên ngoài đến đây vì sự lớn mạnh của Ức Phong, điểm này tôi luôn yên tâm."
Giám đốc Lam:...
Ô.
Tổng giám đốc, tôi không yên tâm. Ngài đọc một bài rap khích lệ, rốt cuộc muốn làm gì?
Nguyễn Ức cong môi đùa giỡn: "A, đúng rồi, nghe nói mọi người gọi cô là Lam góc tường."
Giám đốc Lam lau mồ hôi: "Còn tốt còn tốt, tổng giám đốc quá khen, Lam góc tường cái gì, mấy năm nay thật ra đã đắc tội không ít người, nếu không phải nhờ ngài chống đỡ, sợ là tôi đã bị người khác mắng đến chết."
Nguyễn Ức "ừm" một tiếng, "Cô là can tướng đắc lực của tôi, tất nhiên tôi sẽ chống lưng, cô yên tâm, chỉ cần không đào góc tường đến trên đầu tôi là được, cô ra ngoài trước đi."
Giám đốc Lam:...
Giám đốc Lam từ văn phòng tổng giám đốc chạy như điên về địa bàn của mình, tùy tay cầm cốc nước đá bên cạnh một hơi uống sạch.
Trợ lý kinh ngạc: "Chị, sao vậy?"
Giám đốc Lam không nói chuyện, cách đó không xa, Tiểu Vũ cười tươi như hoa, ánh mắt mê người nhìn cô đang đi đến.
Không sai.
Kế hoạch ban đầu của cô chính là lôi người này đến phòng nhân sự.
Giám đốc Lam đã nhiều lần lôi kéo, cô ấy vẫn luôn do dự không theo, hiện giờ nhất định phải dừng lại!
Giám đốc Lam vừa nhìn thấy Tiểu Vũ đã sợ run người, nhanh nói cùng trợ lý: "Nhanh, nhanh đi đóng cửa lại, từ chối tiếp khách! Mấy ngày tới gặp ai cũng được, nhưng không được gặp Tiểu Vũ, biết không?"
Vẻ mặt trợ lý ngốc ra: "Sao ạ? Chị, không phải chị vẫn luôn thưởng thức Tiểu Vũ sao?"
Giám đốc Lam muốn cháy tóc, "Cô muốn Nguyễn tổng đốt hết cả phòng chúng ta sao?"
Trợ lý đứng dậy chạy nhanh đi: "Hiểu hiểu, em ra khóa cửa."
Tiểu Vũ bị từ chối ngoài cửa: ???
Tiểu Vũ vẫn luôn không biết thế giới này có bao nhiêu tàn khốc, mới vài ngày ngắn ngủi, giám đốc Lam làm sao biến hóa nhiều như vậy? Chân tình nhân gian đâu? Chạy đâu rồi? Sao cô lại không thấy?
Tiểu Vũ mất mát, Nguyễn Ức lại nhàn nhã bưng một ly cà phê, đây là "mùa ế hàng" khó có được của cô, gần đây công việc không nhiều, nếu là trước kia, cô sẽ đi du lịch cùng bà nội, nhưng năm nay, hai bà đều nói muốn có thế giới hai mình, cũng không hy vọng cô đến gần.
Nguyễn Ức nghĩ đến xuất thần, trước khi rời đi, Nguyễn Thu cố ý tiến hành giáo dục tư tưởng với cháu gái.
"Chính Trực à, bà nội biết, lấy năng lực cùng thủ đoạn hiện tại của con, ngồi ổn định ở Ức Phong là không có vấn đề, với công việc, ta hoàn toàn yên tâm con." Lời nói bà nội thấm thía, Nguyễn Ức lúc ấy trực tiếp cho bà một bản mặt lạnh, biết rõ kế tiếp bà muốn nói gì.
Quả nhiên, bà nội nhướng mày: "Chính là về tình cảm, con lại là một tờ giấy trắng, con còn không bằng Tiểu Vũ người ta có kinh nghiệm đâu."
Tiểu Vũ có kinh nghiệm?
Nguyễn Ức cười lạnh.
"Xem xem, lại thế rồi." Bà nội chỉ vào mặt cô: "Bà nội liền sợ con như vậy, nói thật đi, bà nội cảm thấy con sẽ không biểu đạt tình cảm thật lòng, con xem hiện tại Tiểu Vũ đối với con, có phải có cảm giác như chuột thấy mèo không?"
Nguyễn Ức nghe xong trầm mặc.
Quả thật, cô cũng không biết vì sao Tiểu Vũ lại như vậy.
Cô đã rất nỗ lực không bày ra khuôn mặt lạnh băng với Tiểu Vũ.
"Thích một người không phải như thế, yêu một người càng không phải biểu đạt như vậy." Bà nội tùy theo kinh nghiệm mà dạy bảo, tuần tự đi tiếp: "Con muốn gãi đúng chỗ ngứa, thích người ta như vậy, sao không làm một ít chuyện Tiểu Vũ cũng thích đi?"
Nguyễn Ức nghe xong không nói gì, bằng phẳng nói một câu: "Trẻ con."
Bà nội nhìn bóng dáng cháu gái, lắc đầu.
Cháu gái là do bà nuôi lớn, còn không biết có bộ dáng gì sao? Khẩu thị tâm phi ngạo kiều muốn chết, là Chính Trực không sai.
Hồi tưởng đến đây, dư quang Nguyễn Ức thoáng thấy Tiểu Vũ ủ rũ cụp đuôi đi vào, cô xoay người một cái lưu loát vào văn phòng, nhanh chóng giữ cửa khép hờ, hết sức thuần thục dán tai lên cửa, bắt đầu nghe lén lần thứ n.
Cô sẽ không biểu đạt tình cảm.
Từ trước đến nay không có ai dạy cô.
Khi còn nhỏ, có thể nói là từ khi mới sinh ra, thân thể Nguyễn Ức đã không