Đường đường là Nguyễn tổng, một ánh mắt cũng có thể làm cấp dưới run rẩy.
Vậy mà hiện giờ, dưới trời xanh mây trắng, trên tóc cô lại buộc lên hai cái bím nhỏ đáng yêu, vẻ mặt mờ mịt.
Ngoại trừ A Luân, Phỉ Nhi cùng giám đốc Lam, Lý Yên cùng vài người thân cận có thể nhịn được, mấy nhân viên khác đều quay đầu nhịn cười, nghẹn đến mức nhe răng trợn mắt vẻ mặt dữ tợn.
Lý Yên khụ một tiếng, lấy tay chọt chọt Tiểu Vũ: "Em làm?"
Trừ Tiểu Vũ ra, ai còn có thể chạm vào Nguyễn tổng? Nguyễn tổng không thể nào tự mình buộc tóc thành như vậy đi.
Tiểu Vũ chột dạ sờ mũi: "Không phải em."
Dư quang cô trộm nhìn lén Nguyễn Ức, đối diện với cái nhìn đằng đằng sát khí của cô ấy, Tiểu Vũ run lên một chút, lôi kéo cánh tay Lý Yên, lấy lòng nói: "Chị, chị, hôm nay em có thể ở cùng phòng với chị không?"
Lý Yên nhịn không được cười: "Không thể."
Tiểu Vũ thành khẩn nhìn Lý Yên: "Chị, ân cứu mạng này, ngày nào đó ---"
"Tô Tiêu Vũ."
Thanh âm lạnh băng của Nguyễn Ức từ phía sau truyền đến, Tiểu Vũ lập tức đứng thẳng: "Có mặt!"
Nguyễn Ức ôm cánh tay, nhướng mày nhìn cô: "Đi lấy hành lý, về phòng cùng tôi."
Tiểu Vũ:...
Lý Yên chớp mắt với Tiểu Vũ, chắp tay trước ngực một chút, yên tâm đi, Tiểu Vũ, chị gái sẽ thắp nến cho em.
Nguyễn tổng quả thật có thể nhìn rõ mọi chuyện
Vốn đang muốn chạy trốn, nhưng Tiểu Vũ dưới sự dạy dỗ của bà chủ đã sớm không còn là bạn nhỏ ngây thơ ngày hôm qua rồi, cô đã nghĩ kỹ, chính mình cắn chết cũng không thừa nhận thì làm gì được nhau?
Vào phòng, Nguyễn Ức lạnh lùng lườm cô một cái, vào trong rửa mặt.
Tiểu Vũ ngồi xuống bắt đầu sắp xếp hành lý, kỳ thật Lý Yên không nói cho cô, trước kia Nguyễn Ức sẽ không bao giờ tham gia các hoạt động tập thể, đi công tác dẫn theo cô ấy hoặc người nào, đều sẽ ở một mình một phòng, hành lý của mình cũng không để ai khác chạm vào.
Mấy ngày nay, Lý Yên cũng cảm nhận được Nguyễn Ức đối với Tiểu Vũ phá lệ săn sóc, thậm chí dung túng.
Đúng vậy, dung túng.
Tiểu Vũ thế mà lại vô tình vô ý một lần lại một lần đội mũ dưa hấu trên đầu vui vui vẻ vẻ dẫm vào quả bom Nguyễn tổng, thành công gây nổ một cú lại một cú.
Sau đó thì sao?
Nguyễn tổng không chịu được phải trừng phạt cô, nhưng thật ra lại nghiến răng nghiến lợi bắt A Luân giục nợ.
Sau đó lại sao nữa?
A Luân thật sự gọi điện giục nợ một lần, nửa năm đã trả nợ suýt nữa bị xóa sạch.
Ai, Nguyễn tổng của các cô, đã sớm không còn là Nguyễn Ma Quỷ thủ đoạn sắc bén đối người hà khắc như trước kia rồi.
Cô ấy dường như đã mềm mại hơn.
Thời điểm Nguyễn Ức tắm rửa xong đi ra, Tiểu Vũ đang ngồi sắp xếp lại hành lý của cô, lấy bộ quần áo cô muốn mặc để ra ngoài. Cô biết tính cách Nguyễn Ức, đầu tiên là dùng cồn khử trùng xịt lên từng cái áo, sau đó mới dọn dẹp.
Nguyễn Ức một tay lau tóc nhìn cô, trong mắt ẩn chứa do dự.
Lúc còn rất nhỏ.
Mẹ Sở từng làm việc tương tự cho mẹ Nguyễn.
Khi đó cô không rõ vì sao hai mẹ làm việc nhà cũng có thể vui vẻ như vậy.
Hiện giờ, cô đã tự mình cảm nhận được, lãng mạn từng tí vẫn là hạnh phúc.
Nguyễn Ức sâu kín nhìn Tiểu Vũ, kỳ thật nội tâm cũng phức tạp, nghĩ đến lời nguyền sống không quá 40 tuổi trong dòng họ, nghĩ đến thân thể mình đã bị đạp hư mất nửa đời, lý trí nói cho cô rằng không nên kéo Tiểu Vũ vào xoáy nước này, nếu có một ngày, cô thật sự rời đi, Tiểu Vũ lại hãm sâu vào, cậu ấy rất có khả năng sẽ giống mẹ Nguyễn đau khổ như vậy, nhưng...
Nguyễn Ức ủ rũ cúi đầu, đôi mắt do dự, lòng cũng rối bời.
Không có người nào trời sinh lại thích cô độc. Còn cô đã cô độc lâu lắm rồi.
Cô luyến tiếc buông tay Tiểu Vũ.
"Ai, cậu tắm xong rồi?" Tiểu Vũ vặn eo đứng lên, cảm giác bản thân không bằng thời điểm 18 tuổi, lần trước đau eo đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vốn dĩ muốn tìm y sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ xoa bóp một chút, nhưng quá bận rộn nên vẫn trì hoãn mãi.
Nguyễn Ức gật đầu, nhìn Tiểu Vũ, vừa mới tắm xong, cả người cô như trong suốt, đặc biệt là đôi con ngươi đen như mực, nhuộm lên điểm điểm ánh nước, gây ngứa trong lòng.
Tiểu Vũ không được tự nhiên quay đầu đi, khụ một tiếng, "Nguyễn tổng, cái kia thật không phải do tôi làm."
Nguyễn tổng nghe xong cười, chậm rãi bước đến gần Tiểu Vũ, lúc này không cần quạt, không khí trên núi vừa lúc, gió thổi qua, gợi lên áo ngủ sa mỏng của Nguyễn tổng, cảnh đẹp nhợt nhạt như ẩn như hiện.
Tiểu Vũ tốt xấu gì cũng mang thân thể kiện toàn, là thiếu nữ tinh lực dư thừa, mặt cô lập tức liền đỏ lên, Nguyễn Ức bước lên phía trước, cô lùi về phía sau, mãi cho đến khi bị bức đặt mông ngồi xuống giường.
Nguyễn Ức cười, hai tay chống bên người Tiểu Vũ, khóa cô vào trong lòng, môi đỏ khẽ mở, ánh mắt quyến rũ nhìn cô: "Cậu bắt nạt tôi?"
Tiểu Vũ:...
Trời ạ.
Nguyễn tổng, tôi mà bắt nạt cậu thật, cầu xin cậu, xin mời cậu, nhanh nhanh cách xa tôi một chút.
Nguyễn Ức ở rất gần Tiểu Vũ, sợi tóc thậm chí xoa lên gương mặt cô, mang theo nồng đậm hương thơm tắm gội, tim Tiểu Vũ đập như sấm, cảm giác ngực như muốn nổ tung, Nguyễn tổng lại như cố ý, con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, cười quyến rũ.
Tiểu Vũ hít vào thật sâu, Nguyễn Ức nhướng mày: "Sao nào, dám làm không dám nhận, một câu cũng không dám nói?"
Nói chuyện sao...
Tiểu Vũ dùng sức nuốt nước miếng, đối diện với đôi mắt Nguyễn tổng, trong lòng Nguyễn Ức run lên một cái, đột nhiên lùi về sau một bước.
Tiểu Vũ:...
Cô vẫn chưa nói gì mà...
Nguyễn tổng...sẽ không lại đọc được suy nghĩ gì đó của mình đi?
Đúng vậy.
Vừa rồi, nếu Nguyễn tổng không rời đi, cô khẳng định sẽ không khống chế được, sẽ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh kia, dùng sức kéo cô ấy vào trong lòng.
Yên lặng chết người.
Tiểu Vũ xấu hổ ngồi trên giường đung đưa chân, Nguyễn Ức đưa lưng về phía cô giả vờ dọn dẹp, tim cũng nhảy lợi hại.
Qua một hồi lâu, Tiểu Vũ mới đứng dậy, cầm lấy máy sấy: "Nguyễn tổng, tôi giúp cậu sấy tóc."
Nguyễn Ức quay đầu lại nhìn cô, "Sấy tóc? Sấy xong lại buộc hai bím lên sao?"
Bí kíp dỗi người thần công đến từ Nguyễn tổng.
Tiểu Vũ bị nghẹn gắt gao, Nguyễn Ức nhìn biểu tình hận không thể cắn lưỡi của cô, cong môi: "Cậu rất nhớ hồi còn nhỏ sao?"
"Ừ." Tiểu Vũ gật đầu, hỏi lại Nguyễn Ức: "Cậu không nhớ sao?"
Người bình thường khi trưởng thành đều sẽ hoài niệm khi còn nhỏ phải không? Chỉ có những ngày tháng đó mới là chân chính vô lo vô nghĩ, nằm gọn trong lòng cha mẹ vui cười, theo các bạn nhỏ đi khắp nơi chơi đùa, không cần đi làm, không cần công tác, không cần lo lắng vì tương lai.
Nguyễn Ức nghe xong, thần sắc hơi đổi: "Không."
Tuổi thơ của cô cùng Tiểu Vũ không giống nhau.
Ký ức của cô đều là các loại trị liệu, là nhân viên y tế đè thân thể nhỏ bé của cô xuống đâm thẳng kim thật dài vào cột sống, là hình ảnh thống khổ của mẹ Sở, là bộ dáng rơi lệ của mẹ Nguyễn, là vô số lần biệt ly, là bà nội trộm lau nước mắt...tia sáng duy nhất, cũng chỉ có Tiểu Vũ.
Cho nên, cô rất hoài niệm Tiểu Vũ khi còn bé, thậm chí một người kiêu ngạo như cô, bị Tiểu Vũ quên đi, cô vẫn gần như cố chấp, dùng hết thủ đoạn giữ cô ấy lại bên mình.
Tia sáng duy nhất trong bóng tối, tuy rằng bé nhỏ, nhưng cô vĩnh viễn không quên.
Tiểu Vũ thấy biểu tình của Nguyễn Ức, biết cô lại xúc động trong lòng, có chút khó chịu, chạy qua, "Tôi giúp cậu sấy tóc."
Thân mình Nguyễn Ức cứng lại một chút, cô nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chân thành nhìn cô, ánh mắt sáng ngời thật lòng.
Sau một lúc, Nguyễn Ức mới khẽ gật đầu.
"Ong ong ong", cùng với âm thanh của máy sấy, Tiểu Vũ bắt lấy từng sợi tóc, chất tóc của Nguyễn Ức thật tốt, thật giống như tơ lụa, "Nguyễn tổng, cậu thơm thật."
Khóe môi Nguyễn Ức giơ lên.
Tiểu Vũ cảm khái: "Nhìn cậu mỗi ngày bận rộn như vậy, làm sao bảo dưỡng, chắc chắn là trời sinh xinh đẹp trong truyền thuyết rồi."
Nguyễn Ức cười: "Không cần nịnh nọt, chuyện hôm nay tôi sẽ không quên."
Tiểu Vũ:...
Quả thật đừng nghĩ sẽ lừa gạt được Nguyễn tổng.
Chờ hai người thu thập xong, dưới lầu mọi người đều tập hợp đủ rồi, ai cũng hưng phấn muốn đến địa điểm lửa trại tiệc tối, nghe nói còn có rất nhiều em trai em gái người dân tộc đang chờ bọn họ cùng đến nhảy múa.
Nguyễn Ức không định đi, cô không thích hoàn cảnh nhiều người như vậy, nói một tiếng với Tiểu Vũ cùng Lý