Chương 33.
Không khí vùng núi vẫn đặc biệt tốt, suối nước chảy nhỏ giọt, trời xanh cỏ êm, hương hoa lượn lờ, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Sau khi Tiểu Vũ trở về, cha Tô mẹ Tô tràn đầy kinh hỉ, ôm ấp con gái lại thân lại cười, chỉ là Tiểu Vũ dường như không phải quá hưng phấn.
Cô không giống như trước đây miệng lải nhải không ngừng, trực tiếp phát sốt, uống thuốc xong, cuộn tròn thành một cục ngủ trên giường suốt mấy ngày.
Ở nhà, ngoại trừ ăn cơm vệ sinh tắm rửa, còn lại chính là ngủ. Như thể đã mệt nhọc từ lâu.
Cha mẹ vẫn luôn canh giữ bên cạnh.
Hai người đều đau lòng cực kỳ, thời điểm trở về nghe được Tiểu Vũ nói một câu: "Cha mẹ yên tâm, nợ đã được trả hết", liền không còn lời nào khác.
Con gái ít tuổi đã phải tiếp nhận nhiều thứ như vậy, nói ra câu này nhất định đã chịu khổ rất nhiều.
Trước kia Tiểu Vũ ngủ đều rất trầm, ngoại trừ chảy nước miếng, gần như cả ngày đều không nhúc nhích.
Vậy mà hôm nay cô lại khóc trong lúc ngủ, chảy nước mắt gọi: "Chính Trực, Nguyễn Ức, Chính Trực...đừng đi...đến...lại đây..."
Hai cái tên được gọi qua gọi lại, cha Tô mẹ Tô hai mặt nhìn nhau, đau lòng lại không dám hỏi.
Tiểu Vũ tỉnh lại đã là ngày thứ tư, cô đã lâu chưa có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, không nâng thân mình dậy nổi, đầu cũng như bị gạch đè, cả người như vừa sống lại sau giấc ngủ dài.
Mẹ Tô đã sớm hầm tốt cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, "Tiểu Vũ, mẹ đút cháo cho con."
Tiểu Vũ miễn cưỡng cười, "Làm gì yếu ớt như vậy, con tự ăn được mà."
Lời là nói như vậy, cháo đã nhận lấy, Tiểu Vũ ăn được vài thìa liền nhớ đến đoạn thời gian ngắn ngủi ở cùng Nguyễn Ức.
Khi đó Nguyễn Ức luôn đau dạ dày, còn gần như mỗi ngày đều có xã giao, Tiểu Vũ đau lòng cô ấy, muốn làm một ít cháo dinh dưỡng dễ tiêu hóa dỗ dành cô ấy ăn, để dạ dày được dưỡng tốt. Cô đau lòng Nguyễn Ức, sau này A Luân có nói lại, từ lúc đấy về sau, Nguyễn Ức vô luận thế nào, cứ vài giờ đều phải về phòng làm việc, nói một câu: "Tôi muốn ăn cháo."
Một bát cháo, tay nghề của mẹ, hương vị của nhà.
Vành mắt Tiểu Vũ lại đỏ lên, mẹ Tô nhìn đau lòng cực kỳ, ôm lấy con gái: "Làm sao vậy, có phải trong thành phố áp lực quá lớn, nếu vậy thì về nhà đi con."
Nếu là trước kia, cha Tô mẹ Tô tuyệt đối không nói câu nào như vậy, hai người đã phấn đấu cả đời, còn không phải muốn con gái trở nên nổi bật sao? Chỉ là mấy năm nay, trong nhà đã trải qua nhiều chuyện, phú quý phồn hoa dù gì cũng như phù dung sớm nở tối tàn, trải qua thời điểm kia không cảm thấy cao quý hiển hách cỡ nào, chính là một khi ngã vào đáy cốc, tình người ấm lạnh mới thật sự khiến lòng người đóng băng, nơi xa không bằng trong nhà, bà đã cùng cha Tô thương lượng, nếu Tiểu Vũ nguyện ý, để con gái trở về, cùng ở bên hai ông bà này.
Tiểu Vũ nghe xong lắc đầu, tay cầm thìa khuấy cháo, trầm mặc trong chốc lát, cô hỏi mẹ: "Mẹ, nếu con cả đời này không cần có con, mẹ với cha có tức giận không?"
Một câu này khiến tâm mẹ Tô lâm vào khủng hoảng lớn, kỳ thật, rất nhiều tính cách của Tiểu Vũ đều di truyền từ bà.
Bà bắt đầu bổ não liên tục.
Không xong, không xong, xong đời, vì sao con gái lại nói vậy?
Trách không được, con bé sau khi về liền suy yếu, lại nói đã trả hết nợ, còn ngã xuống ngủ lâu như vậy.
Mẹ Tô nhịn không được liếc xuống bụng con gái, tâm như đao cắt, nhất định...nhất định là cùng tên nhà giàu nào làm rồi, người ta giúp trả nợ, sau đó con gái muốn phá thai...trong lúc làm phẫu thuật, tử cung bị thương, từ đây không thể có con nữa đúng không?
Tiểu Vũ nhìn vô số loại sắc mặt đang biến hóa của mẹ, nhịn không được nhíu mày: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Con không có phá thai, không có yêu đương, con vẫn một mình một người."
Mẹ Tô thở phào một hơi: "Sao con không nói sớm, làm mẹ sợ muốn chết."
Tiểu Vũ:...
Hóa ra, trong lòng cha mẹ lại tồn tại hình tượng của cô như vậy.
Mẹ Tô là người thông minh, liền ngẩng đầu gọi một tiếng: "Bố nó, nhanh lại đây."
"A." Cha Tô vén rèm đi vào, nửa đời trước, ông luôn bận rộn sự nghiệp, đối với mẹ Tô vẫn luôn thẹn trong lòng, cảm giác thiệt thòi cho hai mẹ con, hiện tại đã rảnh rỗi, thật sự cho mẹ Tô một mùa xuân ân ái thứ hai, hai người hận không thể mỗi ngày làm nũng với nhau.
"Con gái cưng của ông nói, về sau không muốn có con."
Thời điểm nói lời này, mẹ Tô cũng không phải thật nghiêm túc, bà vẫn cảm thấy Tô Tiêu Vũ đang nói đùa cùng mình.
Cha Tô nghe xong giật mình, ngay sau đó liền cười: "Cũng được, chúng ta liền một nhà ba người, cha và mẹ sẽ coi con như đứa nhỏ cả đời, chờ về sau già rồi, con liền đến viện dưỡng lão của lão Trương mở phía sau kia, lấy tính cách Tiểu Vũ nhà chúng ta, khẳng định có thể cùng mấy ông lão bà lão ở đó chơi mạt chược vui vẻ mỗi ngày, lấy kỹ thuật con gái mình, có khi còn làm giàu được đấy."
Mẹ Tô nghĩ đến hình ảnh kia, không nhịn được cười ra tiếng, "Lần đó không được lại khiến các ông các bà tức chết à."
Cha Tô cũng cười, hai người rất nhanh cười thành một đống.
Tô Tiêu Vũ yên lặng đen mặt, trầm mặc trong chốc lát, nhìn cha mẹ nói: "Con sẽ không đi viện dưỡng lão, con có người yêu thích, chúng con muốn bên nhau cả đời."
Tươi cười bị rút đi trong nháy mắt.
Mẹ Tô kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ: "Chuyện từ khi nào?"
Cha Tô cũng cứng đờ nhìn Tô Tiêu Vũ: "Nhóc con thúi nhà ai?"
Tiểu Vũ trầm mặc một lát, đặt bát cháo sang một bên, "Chính là người lần trước nói với cha mẹ qua điện thoại, Chính Trực."
Cha Tô, mẹ Tô:...
OMG!
Hai ông bà còn không nhìn ra, con gái lại chung tình như vậy.
Hơn nữa...dù sao cũng là hai đứa bé vui đùa lúc nhỏ, cha mẹ căn bản không để ý.
Trong lòng cha Tô mẹ Tô ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hai người nhìn nhau một lát, mẹ Tô cẩn thận nói: "Tiểu Vũ à, cha mẹ không phải đồ cổ, chỉ sợ các con hai cô gái ở bên nhau, về sau trong xã hội sợ là sẽ có rất nhiều phiền não..."
Tiểu Vũ lười biếng dựa vào giường: "Sẽ không, cậu ấy là tổng giám đốc, là lãnh đạo của Ức Phong, tùy tay ném là được một núi tiền, có thể trực tiếp đè chết phiền não."
Mẹ Tô:...
Đã lâu không thấy công phu dỗi người của con gái.
Cha Tô xoa mồ hôi trên trán: "Chính là chúng ta đây có đồng ý, cha mẹ người ta cũng không thể chấp nhận, người ta là nhà giàu."
Đây là mâu thuẫn điển hình phải ném lại tú cầu.
Tiểu Vũ cũng chưa ngẩng đầu: "Gia đình cậu ấy đều là người cùng giới, hai mẹ, hai bà, mẹ cậu ấy cũng rất thích con, mấy ngày hôm trước mới gặp, bà nội còn bảo con trực tiếp gọi bà rồi."
Cha mẹ:...
Không có biện pháp, rất nhiều con đường đều bị con gái phá hỏng.
Tuy rằng sẽ gây đau lòng, mẹ Tô vẫn cắn răng nhẫn tâm nói: "Tiểu Vũ, nhà chúng ta...tuy rằng trước kia cũng coi như gia thế không tồi, nhưng hiện tại đã khác, mẹ và cha ngoài nợ chẳng còn gì để lại cho con, chính là đối phương, người ta đường đường là tổng giám đốc, người theo đuổi gì đó khẳng định cũng đặc biệt ưu tú."
Tiểu Vũ ngáp một cái, "Nhưng cậu ấy chỉ thích con, nhớ mãi không quên con suốt nhiều năm, với người khác đều nhe răng trợn mắt, nhưng nhìn khuôn mặt này của con liền cười đến phát ngốc."
Nói xong, Tiểu Vũ sờ lên mặt mình, tán dương nhìn cha mẹ: "Ngoài nợ, cha mẹ vẫn để lại cho con gương mặt đẹp như hoa này."
Cha Tô mẹ Tô coi như đã rõ, hai người đen mặt cạn lời nhìn Tiểu Vũ: "Con lấy hai ông bà già chúng ta ra trêu đùa sao?"
Tiểu Vũ cười, cô cúi người tiến tới, hai tay một trái một phải khoác lên cổ cha mẹ, làm nũng như khi còn nhỏ: "Cha mẹ đều có thể tiếp thu chuyện con không kết hôn không tìm đối tượng, tại sao không thể tiếp thu việc con yêu một cô gái ưu tú?"
Cha Tô mẹ Tô nghe cũng có lý.
Đi theo bên người Nguyễn tổng, điểm này rất tốt. Có thể từng bước từng bước đi lên.
Tiểu Vũ bắt đầu lợi dụng tâm trạng đồng tình của cha mẹ, phát huy tinh thần trả đũa: "Con biết rồi...cha mẹ có phải ngại thân thể Chính Trực không được tốt lắm, sợ con về sau bị liên lụy vẫn muốn luôn chăm sóc cậu ấy? Vẫn là nói vì sinh con ra, con lại không thể nối dõi tông đường, cho nên cảm thấy có cũng như không?"
Mẹ Tô nghe xong liền không vui, "Sao con lại xem thấp cha mẹ như vậy? Thân thể không được tốt lắm thì sao? Các con đều là nữ, nên chăm sóc lẫn nhau chứ."
Cha Tô cũng không vui, "Cái gì mà nối dõi tông đường, nói khó nghe."
Hai người nói xong, cùng nhìn Tiểu Vũ, hiểu ra.
Không phải đào hố cho mình nhảy sao?
Tuy rằng đến cuối cha mẹ vẫn chưa nói đồng ý hay không, nhưng