Chương 38.
--- Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.
Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Tô Tiêu Vũ nhìn người trước mặt, đôi mắt dần có chút ướt át, hay cho một câu đã lâu không gặp, học tỷ đã trở về.
Đôi mắt Tiểu Vũ vốn to tròn, cho nên khi đỏ lên, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô gật đầu, khắc chế cảm xúc của mình, bức nước mắt trở về bên trong: "Đã lâu không gặp, học tỷ."
Xưng hô như vậy là buột miệng thốt ra.
Rất lâu trước kia, hai chữ "học tỷ" giống như ma chú, mỗi lần gọi là một lần nhịp tim thay đổi, năm tháng chị ấy rời đi, Tiểu Vũ không chỉ một lần ảo tưởng đến thời điểm hai người gặp lại, chỉ là không nghĩ đến, trong nháy mắt, nhiều năm đã trôi qua.
Học tỷ dường như không thay đổi gì, ngoại trừ cách ăn mặc, bộ dáng giờ đây càng hiện lên uyển chuyển thành thục.
Chị mặc chiếc áo lông màu trắng Tiểu Vũ trước kia thích nhất, trên cổ đeo dây chuyền tinh tế, tóc búi lên, bên tai rơi xuống vài sợi nghịch ngợm càng hiện rõ hương vị phụ nữ, đôi mắt vẫn mang theo ý cười, thời điểm nhìn mình vẫn là yêu chiều.
Kỳ thật, khi nghe Chính Trực nói người lên hệ là "Từ tổng", Tiểu Vũ còn giật mình, học tỷ họ Từ, nhưng cô lúc ấy chỉ thấy bản thân đa tâm, không nghĩ tới, trong cuộc sống lại có sự trùng hợp như vậy.
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ, vành mắt cũng dần phiếm hồng: "Tiểu Vũ của chúng ta trưởng thành rồi."
Tiểu Vũ không giống Từ Ảnh Như, học tỷ hôm nay ăn mặc tùy tính, cô đã sớm biết đối phương là Tiểu Vũ, đã phí chút trắc trở để sắp đặt cuộc gặp này. Nhưng Tiểu Vũ hoàn toàn không biết điều đó, cô mặc bộ đồ công sở nghiêm túc, còn trang điểm nhẹ, cả người vừa đơn thuần non nớt giống như khi còn ở trường , lại vừa làm người muốn đui mù thêm.
Tiểu Vũ ngồi xuống đối diện học tỷ, trước mặt là nước chanh leo Từ Ảnh Như đã gọi cho cô, là hương vị cô thích nhất, không nghĩ đã qua nhiều năm như vậy, Từ Ảnh Như vẫn còn nhớ rõ.
Tiểu Vũ trầm mặc uống nước, người luôn thích nói chuyện lúc này lại yên lặng không lời.
Từ Ảnh Như cũng chỉ nhìn cô, ánh mắt không che giấu, như muốn bù lấp cho chỗ trống mấy năm nay.
Một cốc nước lạnh lẽo đi xuống bụng, cảm xúc trong lòng Tiểu Vũ cũng được trấn an theo, nếu dựa theo tính cách trước đây, cô khẳng định sẽ hỏi học tỷ, năm đó vì sao đi rồi không liên hệ với em, nói em hãy chờ chị, nhưng đến khi tốt nghiệp vẫn không đợi được chị về.
Sự thay đổi luôn phức tạp như vậy, làm người ta không cách nào đoán trước được.
Khi Tiểu Vũ bình tĩnh lại, ý tưởng đầu tiên chính là xong đời rồi.
Sao lại khéo như vậy, đụng phải học tỷ, nếu để Chính Trực biết, liệu cậu ấy có giận không, có để ý không, có thương tâm không.
Từ Ảnh Như sâu kín nhìn Tiểu Vũ, đôi mắt bất an chớp động, kín đáo hỏi: "Tiểu Vũ, mấy năm nay em ổn không?"
Tiểu Vũ dừng một chút, buông cốc nước, "Vâng, còn ổn, chị thì sao, học tỷ?"
"Tôi sao?" Từ Ảnh Như cười, nhàn nhạt: "Không ổn lắm."
Tiểu Vũ cảm giác học tỷ đã thay đổi, thời điểm còn ở đại học, chị ấy luôn dịu dàng thích cười, chỉ cần mình nhìn chị ấy, tùy lúc đều sẽ nhận được một nụ cười hiền dịu, ánh mắt cũng vậy, khiến người quyến luyến không quên.
Nhưng hiện giờ...
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ: "Tôi về từ nửa năm trước, vốn dĩ nghĩ trước tiên liên hệ với em, chỉ là trong gia đình có một ít biến hóa, tôi vẫn luôn phải ở lại giải quyết."
Tiểu Vũ ở bên Nguyễn Ức đã lâu, nhìn ánh mắt kia của Từ Ảnh Như, biết biến hóa chị nói sợ là cực kỳ khó giải quyết.
Chính xác là như vậy.
Từ Ảnh Như trở về vốn là dựa theo sự sắp đặt của cha mẹ, muốn mở rộng khai phá hạng mục nước ngoài, nhưng ai biết xí nghiệp có biến hóa lớn trong kết cấu tổ chức, cô thiếu chút nữa bị đá ra ngoài, sau lại phải cố gắng đủ loại nỗ lực....Không còn giống như nơi trường học bình yên, rất nhiều rất nhiều lần, Từ Ảnh Như phải kiên trì không gục ngã, cô đã từng nghĩ cứ như vậy mà từ bỏ, lấy năng lực của mình, có thể tùy tiện tìm một vị trí không tồi ở xí nghiệp bên ngoài, chỉ cần nỗ lực trèo đến tầng lãnh đạo cũng sẽ không quá tốn công.
Chỉ là...Tiểu Vũ...
Từ Ảnh Như không nói với Tiểu Vũ, thời điểm cô học năm hai đã nói với cha mẹ mình thích một người con gái.
Cô không muốn để Tiểu Vũ biết mọi chuyện quá sớm, không đành lòng nhìn nụ cười của em phải treo thêm gánh nặng, cô thích Tiểu Vũ, thì phải bảo vệ em thật tốt.
Lúc ấy trong nhà đều lộn xộn, người cha luôn yêu thương thẳng thừng cho cô một cái tát, mẹ côcũng khóc nức nở.
Náo loạn giãy giụa như vậy nửa năm, cha Từ mới một lần nói chuyện cùng con gái trong khói thuốc, ông bà chỉ có một cô con gái cưng như vậy, rất nhiều chuyện tương lai của dòng họ đều phải dừng trên người cô, ông mới ra điều kiện, yêu cầu Từ Ảnh Như đi du học nước ngoài, sau khi trở về nếu có thể thuận lợi tiếp nhận xí nghiệp, ông sẽ liền mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện này.
Tuy rằng vẫn còn đang đi học, nhưng không chứng tỏ Từ Ảnh Như cái gì cũng không biết, cô hiểu cha mình đang dùng kế hoãn binh, tương lai còn quá xa, ai cũng nhìn không tới chạm không vào, cô sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, càng sợ cha sẽ dùng những thủ đoạn lung tung rối loạn đến uy hiếp Tiểu Vũ.
Từ Ảnh Như nghĩ, nếu kiếp này may mắn có được Tiểu Vũ, cô sẽ là người hạnh phúc nhất; nếu không thể, ít nhất cô cũng đã nỗ lực rồi.
Cuối cùng, cô thỏa hiệp, trước khi rời đi, chỉ nói Tiểu Vũ hãy chờ mình, cũng không còn nhiều lời khác.
Không phải không muốn hứa hẹn, chỉ là lời hứa quá nặng, cô không cho được.
Sau khi về nước, chuyện thứ nhất Từ Ảnh Như làm chính là tìm Tiểu Vũ, biết gia đình em ấy có chuyện liền đau lòng không thôi, cô thậm chí muốn lấy tiền mấy năm nay tự tiết kiệm đưa em ấy, chỉ là sau đó trong nhà lại xuất hiện biến cố, cô không thể không trở về, muốn nhanh chóng xử lý rồi đến tìm Tiểu Vũ, nhưng ai biết một lần xử lý chính là nửa năm.
Cũng may, hiện tại mọi chuyện đã ổn định, cô cũng có thể trở về tìm em.
Tiểu Vũ nhìn Từ Ảnh Như, cảm giác học tỷ rất quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ, không biết làm sao, giờ phút này, cô có hơi nhớ Nguyễn Ức.
Thời điểm đại học, cô thật sự thấy học tỷ đặc biệt xinh đẹp, mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn mặt đều khiến cô ngày đêm không yên.
Hiện giờ, học tỷ vẫn rất xinh đẹp, hai cô ngồi ở nơi này, xung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt hâm mộ trộm quay lại đây.
Tiểu Vũ lại cảm giác...thua Nguyễn Ức một chút.
Hai người đều rất đẹp.
Chỉ là Chính Trực của cô dường như có khí chất hơn một chút.
Nếu cậu ấy ngồi ở đây, những người kia dù muốn nhìn cũng không dám nhìn liên tục như vậy, khí chất của Nguyễn tổng có thể nhanh chóng làm đông cứng mọi thứ xung quanh, tưởng tượng khuôn mặt luôn lạnh như băng với người khác của Nguyễn Ức có thể vì mình mà nở rộ đỏ ửng, trong tâm Tiểu Vũ thấy nóng hầm hập.
Từ Ảnh Như cảm giác được Tiểu Vũ phân tâm, cô hơi mỉm cười: "Tiểu Vũ, nghe nói em muốn thu album ballad?"
Tiểu Vũ nhìn vào đôi mắt học tỷ, đem lực chú ý quay lại: "Vâng, để ký thác một chút tình cảm nhỏ của chính mình, bên trong viết một ít...à, bài hát dành cho người em thích."
Bài hát dành cho người em thích.
Một câu này như sấm nện bên tai Từ Ảnh Như, cô ngơ ngẩn nhìn Tiểu Vũ, trong đầu trống rỗng.
Tiếp đó.
Tiểu Vũ nói với cô cái gì, cô đều nghe không thấy, giống như bộ phim bị ấn nút tạm dừng, cô chỉ có thể thấy hình ảnh, nhìn thấy đôi môi Tiểu Vũ từng chút từng chút nhấp nháy, thấy em ấy nói đến chuyện gì, đôi mắt bỗng cười thành vầng trăng non.
"Học tỷ? Học tỷ?"
Tiểu Vũ nhìn ra Từ Ảnh Như có gì không thích hợp, vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Đây là trạng thái thường thấy của hai người thời đại học.
Khi đó Từ Ảnh Như là chủ tịch câu lạc bộ kịch, rất nhiều chuyện cần cô suy xét quyết định, Tiểu Vũ không có việc gì liền đến chỗ cô ăn cái kẹo lấy cái quả gì đó, thời điểm Từ Ảnh Như phải suy nghĩ, Tiểu Vũ liền đi đến quấy, cười tủm tỉm vẫy tay qua lại trước mặt cô. Cô sẽ cười bắt lấy, sau đó hai người cùng đùa giỡn thành một cục, Tố Nhu mỗi lần nhìn thấy đều cảm khái: "Hai người thật là...thể hiện tình yêu cái gì, có bản lĩnh thì ra ngoài thuê phòng xem nào."
Hiện giờ, cũng động tác như vậy, cũng một người như vậy, chỉ là tâm tư đã không thể nào giống như trước đây.
"Em đã có người mình thích rồi."
Thời điểm Từ Ảnh Như nói lời này, giọng cô không kiềm chế được run rẩy, trong đôi mắt dịu dàng đều là nước.
Tiểu Vũ sửng sốt một chút nhìn Từ Ảnh Như, chậm rãi nói: "Vâng, em đã có người thương."
Hương thơm nhàn nhạt bay giữa hai người, xung quanh khách đến đi tới đi lui.
Từ Ảnh Như bình tĩnh nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng nhìn chị, không biết qua bao lâu, Từ Ảnh Như cắn môi, nghiêng đầu, lau một chút nước mắt không biết đã chảy xuống từ bao giờ: "Ở bên nhau lâu chưa?"
Tiểu Vũ nhìn nước mắt của học tỷ, trầm mặc trong chốc lát: "Không có, còn chưa xem như đã chính thức ở bên nhau, em vẫn đang theo đuổi cậu ấy."
Từ Ảnh Như quay đầu nhìn Tiểu Vũ, "Em theo đuổi cô ấy?"
Tiểu Vũ nhớ đến Chính Trực, tuy rằng câu tiếp theo sẽ làm người ta thương tâm, nhưng cô vẫn thấy cần phải nói: "Vâng, cậu ấy cũng thích em, chúng em muốn ở bên nhau cả đời."
Tan nát cõi lòng đại khái chính là hương vị này.
Nhưng biết lấy lý do nào để trách móc nặng nề đây?
Thời điểm trước kia không từ mà biệt, Từ Ảnh Như liền nghĩ đến sẽ có ngày này, chỉ là những năm gần đây, người khiến cô bò ra vực sâu vạn trượng đột nhiên nói với cô không hề thích cô, cô vẫn sẽ khổ sở, vẫn sẽ đau lòng.
"Tiểu Vũ, có chút lời tôi muốn nói với em."
Từ Ảnh Như chậm rãi mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, hồng hồng khiến người trìu mến.
Nếu đây vẫn là thời đại học, học tỷ nhìn mình như vậy, Tiểu Vũ khẳng định sẽ đau lòng muốn chết, muốn xông lên dỗ dành chị che chở chị.
Nhưng hiện giờ, học tỷ không phải học tỷ trước kia, cô cũng không còn là chính mình khi ấy.
Từ Ảnh Như nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, chậm rãi nói: "Tiểu Vũ, tôi thích em, từ ánh mắt đầu tiên đã thích em."
Khi đó, cô cùng các bạn đón sinh viên mới đến, Từ Ảnh Như vốn đã có sắp xếp khác, muốn đuổi kịp thời gian, lịch trình đón người mới mỗi năm đều giống nhau.
Một lần ấy, liền trở thành điểm cong trong cuộc đời.
Tiểu Vũ vĩnh viễn đều xuất hiện như vậy, lúc ấy em mặc một chiếc váy màu trắng bách hợp, lưng đeo cặp sách, một tay bám cổ mẹ, tay kia bám cổ cha: "Ai da ai da, con đã biết, hai vị phụ huynh đừng lải nhải nữa, yên tâm đi, con không phải trẻ con nữa, bạn học Tiểu Vũ con đây lưu loát lại xinh đẹp, còn không thể làm mọi chuyện thỏa đáng sao?"
Mẹ Tô nhìn con gái nói: "Mẹ và cha con đều thấy lên đại học rồi phải hưởng thụ cuộc sống, con cũng đừng suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm học tập, cũng nên nói chuyện yêu đương gì đó."
Từ Ảnh Như lúc đấy đặc biệt khiếp sợ, lần đầu tiên cô thấy cha mẹ đưa con vào đại học ngày đầu lại dặn dò không cần học tập quá nghiêm túc, để dành tâm tư yêu đương.
Tiểu