Chương 4.
Nhận được cuộc điện thoại kia rồi, Tô Tiêu Vũ hưng phấn đến mất ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, cô mở cửa sổ nhìn mặt trời vừa mới dâng lên một nửa, cảm giác dịu dàng nhá nhem như chảy vào trong lòng thật ấm áp.
Cuộc đời tươi đẹp của cô bắt đầu rồi.
Thật ra đối với thư gửi tìm bạn trăm năm gì đó của chủ tịch, cô vẫn luôn giữ một loại thái độ vui đùa. Tổng giám đốc của Ức Phong là ai? Làm sao người bình thường có thể hy vọng xa vời? Cô chỉ cần làm việc thật cẩn thận, không vi phạm nguyên tắc, không bị đuổi việc, sau ba năm, tuy rằng miễn cưỡng, nhưng hẳn có thể trả được nợ.
Tô Tiêu Vũ thở mạnh ra một hơi, giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời đặc biệt ấm áp. Để khao chính mình, cô cố ý ăn thêm một quả trứng tráng hình trái tim.
Cũng ánh mặt trời ấy, cũng chiếu vào một nơi khác.
Nguyễn Ức để chân trần dẫm lên tấm thảm màu tím, tay mảnh khảnh cầm ly rượu, một ngụm lại một ngụm hướng trong miệng đổ vào. Trước mặt, bức màn bị kéo gắt gao, một chút khe hở đều không có.
Sắc mặt của cô tái nhợt đến mức phảng phất như mất đi huyết sắc, môi cũng có chút trắng bệch. Nguyễn tổng không trang điểm bỗng nhiên thật yếu ớt cùng mỏi mệt.
Không biết đứng thẳng như pho tượng đã bao lâu, đứng đến nỗi cảm thấy thân mình lạnh đi, cánh cửa phía sau bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng. Một người phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng tinh xảo đi vào, "Lại không ngủ?".
Bà mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm hồng nhạt, duỗi tay, lộ ra da thịt tuyết trắng bên hông, mơ hồ có thể cảm nhận được phong vận khi tuổi trẻ.
Nguyễn Ức xoay người, thanh âm thật nhạt: "Ngủ, lại tỉnh."
Người phụ nữ trước mặt là bà nội của cô, Nguyễn Thu. Tính cách của Nguyễn Thu cùng cháu gái hoàn toàn tương phản, không hề lạnh băng, ngược lại nhiệt tình như lửa: "Ta gọi bác sĩ Lilo quay lại kiểm tra cho con."
"Không cần." Nguyễn Ức trực tiếp từ chối, thân mình nghiêng đi không nhìn bà nội.
Nguyễn Thu không phản ứng lại, trực tiếp đi qua, hai tay duỗi đem bức màn kéo ra.
Ánh nắng tươi đẹp trong nháy mắt chiếu vào, bóng tối bị đuổi đi, Nguyễn Thu híp mắt, bộ dáng hưởng thụ: "Đây mới là sáng sớm, tốt đẹp như vậy, con xem ánh mặt trời kìa, nhìn xem ngọn núi xa xa kìa...." Một tay bà đặt bên miệng, bắt chước ca sĩ đến từ núi cao: "A Lạp Liên, đây là cao nguyên Thanh Tạng a --- a a a ---"
Âm điệu bén nhọn đâm thủng yên lặng cùng hiu quạnh sáng sớm.
Nguyễn Ức theo bản năng nhắm mắt lại, nhíu mày.
Nguyễn Thu nhìn rượu vang đỏ trong tay cô, liếc mắt: "Sáng sớm ngủ dậy đã uống rượu, hôm nay không muốn đi làm sao?"
Nguyễn Ức không nói lời nào.
Hồi lâu.
Cho dù là người thân cận nhất, cô vẫn giữ một bộ dáng khép kín lạnh nhạt như vậy.
Nguyễn Thu có điểm chua xót, không biểu hiện ra ngoài, cười nhướng mày: "Ta nghe nói, con tìm được cô bé rồi?"
Nguyễn Ức xoay người, đôi chân trắng như ngọc giật giật biến mất trên tấm thảm, cô cầm ly rượu trực tiếp rời khỏi vòng ồn ào của bà nội.
......
Tô Tiêu Vũ phát hiện chính mình đã lo lắng mất nửa ngày.
Làm xong xuôi hết thủ tục, thời điểm trong lòng run sợ chuẩn bị tìm tổng giám đốc báo danh, lại bị trợ lý Lý Yên lạnh lùng thông báo: "Nguyễn tổng đi công tác, một tuần sau mới về."
Tô Tiêu Vũ nghi hoặc nhìn Lý Yên, cảm thấy chị gái xinh đẹp này dường như có địch ý với mình.
Lý Yên quả thật không có ấn tượng tốt với Tô Tiêu Vũ.
Thời điểm Tô Tiêu Vũ còn chưa đến công ty, cô đã nghe trên dưới nghị luận sự việc hôm phỏng vấn.
Người ta nói Tô Tiêu Vũ siêu lợi hại, nghe nói ở hiện trường so chiêu cùng Nguyễn tổng, nói mấy câu là có thể biết đối phương suy nghĩ cái gì, cực kỳ ăn ý. Còn nói cô khiêm tốn, cố ý làm xấu hồ sơ, chính là để Nguyễn tổng chú ý... Tổng kết lại, chính là một em gái có tâm cơ lại thích làm bộ.
Ha hả.
Năm đó, Lý Yên vì vị trí trợ lý này mà ăn không ít khổ, cô mới không tin em gái nhỏ này có gì lợi hại.
Tô Tiêu Vũ xấu hổ gãi đầu, " Chị, tuần này em phải làm gì?"
Lý Yên mặt không biểu tình nhìn cô một cái, xoay người đi rồi.
Tô Tiêu Vũ: ???
Cứ như vậy á?
Trợ lý có văn phòng chuyên môn, bàn của Lý Yên và Tô Tiêu Vũ đặt đối diện nhau. Trước kia nơi đó vẫn luôn không có ai, căn phòng rộng lớn chỉ có chính mình một người, Lý Yên đã sớm quen rồi. Hiện giờ, có thêm một người, cô lại thấy cả người không thoải mái, quan trọng nhất là...cô rõ ràng nghĩ sẽ không chỉ bảo gì Tô Tiêu Vũ, người này nhất định sẽ vò đầu bứt tai hoặc muốn lấy lòng chính mình, hoặc sẽ muốn học việc vặt các thứ trước khi Nguyễn tổng về. Nhưng hôm nay, cô đang làm gì?
Tô Tiêu Vũ chậm rãi thỏa mãn đặt chậu hoa chính mình mua lên cửa sổ, thậm chí còn tỉ mỉ chọn lựa góc độ bài trí, rồi lại đem bàn làm việc lau một lần, đặt ảnh chụp chung với cha mẹ lên. Đây chính là suối nguồn tinh thần của cô, dù sao mấy ngày này tổng giám đốc cũng không ở đây, cô còn đặt sau ghế của mình gối cổ cùng gối dựa, ánh nắng chiếu vào cùng gió mát thổi qua thoải mái cực kỳ.
Khóe môi Tô Tiêu Vũ giơ lên, đây mới là cuộc sống chứ.
Cả đời cô cũng không muốn leo cao.
Tô Tiêu Vũ có thể cảm giác được Lý Yên đối với mình có địch ý, nhưng không sao, xinh đẹp như cô đi đến đâu cũng sẽ bị con gái coi như kẻ thù mà đối đãi, đường dài biết sức ngựa lâu ngày thấy lòng, về sau ngày tháng ở chung với nhau còn dài, cô tin tưởng bà chị cao ngạo này sẽ không thể luôn đối đãi với mình như vậy.
Lý Yên cũng rất xinh đẹp, chính là người không cao lắm. Tô Tiêu Vũ cao 1m73, đơn giản tính ra một chút, bỏ đi giày cao gót, chị gái này cũng liền cao 1m63 đi. Nhưng gương mặt này cũng thật tinh xảo, giống như minh tinh Hong Kong cũ, rất có hương vị, đúng gu của mình.
Một tuần sau.
Thời điểm Nguyễn Ức về công ty, Tô Tiêu Vũ đã thành công kết thân với nhân viên bên nhân sự và tài vụ gần văn phòng mình nhất.
Cô cũng không phải chỉ lo vui đùa, cũng nghĩ không có việc gì sẽ hỏi thăm đồng nghiệp sở thích của Nguyễn tổng, phong cách ngày thường gì đó, đáp án đều là nghìn bài một điệu.
--- Nguyễn tổng ngoại trừ công việc, hình như không thích gì hết.
--- Nếu một hai phải nói, thích nhất chắc là mở cuộc họp mắng cấp dưới.
--- Tiểu Vũ, đừng hỏi han ân cần với Nguyễn tổng, mạnh mẽ như cô ấy chưa bao giờ lọt hố đâu, trước kia có mấy người trợ lý đã bị sa thải vì ân cần quá mức rồi.
......
Ngày qua ngày, Tô Tiêu Vũ tính toán nếu Nguyễn tổng trở về trực tiếp sa thải mình, ít nhất vẫn có thể lấy được lương thực tập.
Lý Yên lại cố ý không nói cho cô biết Nguyễn tổng sắp về.
Cho nên lúc Nguyễn Ức dẫn đầu một đám người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay lại, trên mặt Tô Tiêu Vũ đang đeo bịt mắt hình Shin cậu bé bút chì, tay ôm gối củ cải vui vẻ thoải mái ngủ trưa.
Thật ra Tô Tiêu Vũ có lo lắng, nhưng đặc điểm giỏi nhất của cô, đó là lo lắng cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Mấy vị phó tổng nhìn thấy lại bị dọa chết.
Phó giám đốc nhân sự An Bình vốn rất thích Tô Tiêu Vũ cũng không ngừng ho khan.
Cũng không thể trách được Tô Tiêu Vũ, bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa, ăn cơm xong mệt nhọc muốn ngủ một lát cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề là, tổng giám đốc đã trở lại, tư thế giống như Hoàng Thượng hồi cung, tất cả mọi người đều ra nghênh đón, chỉ thiếu quỳ lạy, vậy mà lại có một cung nữ nhỏ bé không biết sống chết ngủ quên dưới chân thiên tử?
Nguyễn Ức dừng chân, nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, chính xác là nhìn chằm chằm bịt mắt Shin cậu bé bút chì.
Mắt to nhìn mắt nhỏ.
Hình ảnh quỷ quyệt hết sức.
Yên lặng muốn chết.
Ngoại trừ tiếng ho khan như nuốt phải lông gà của phó tổng An Bình, không còn một âm thanh nào khác.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô nửa ngày, quay đầu nhìn Lý Yên, Lý Yên chạy nhanh qua đẩy đẩy Tô Tiêu Vũ: "Tỉnh tỉnh!"
Tô Tiêu Vũ bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, cô còn đang tưởng tên nào muốn đùa mình, tháo bịt mắt xuống, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Ức.
Tô Tiêu Vũ sợ tới mức run