Chương 64 - Phiên ngoại (Tiểu Vũ, Nguyễn Ức) - Dịu dàng, dịu dàng, dịu dàng x 3,14159265359.
Nhân sinh bát thập cổ lai hi.
Sinh nhật năm nay của bà nội Nguyễn, con cháu trong nhà đều phải đến.
Bà nội biết Mục Tâm có người yêu rồi, đầu tiên là vui mừng hết vài ngày.
Vì Chính Trực Tiểu Vũ về trước ở một tuần, thừa dịp Chính Trực đang tắm rửa, bà nội Nguyễn lôi kéo Tiểu Vũ lén hỏi: "Đồng chí Tiểu Từ kia thế nào?"
Lúc ở nhà Tiểu Vũ cũng không dám tùy tiện nhắc đến học tỷ, cô giảo hoạt: "Bà nội, con không thân với chị ấy."
Bà nội Nguyễn nhìn cô, khinh bỉ đến mức răng giả suýt nữa bay ra: "Đừng gạt ta, đấy không phải bạn gái cũ của con sao?"
Tiểu Vũ:...
Lời đồn hại chết người!
Bà nội Nguyễn mơ màng: "Con xem Tiểu Tâm nhà chúng ta, tuy rằng tính tình chẳng tốt gì cả, còn hơi hơi cố chấp, luôn thích xụ mặt xuống, cũng không còn khuyết điểm nào khác nhỉ."
Tiểu Vũ:...
Bà nội còn muốn khuyết điểm gì nữa đây?
Tiểu Vũ nghĩ ngợi: "Nói về đồng chí Tiểu Từ như thế nào đây nhỉ?"
Kỳ thật ở trong lòng Tiểu Vũ, học tỷ cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng bà nội hẳn là coi trọng nội tâm của học tỷ hơn đi, muốn hình dung thế nào đây? Đại khái là dịu dàng, khéo léo, hào phóng, ưu nhã.
Còn không đợi Tiểu Vũ sắp xếp từ ngữ, bà nội Nguyễn hỏi thẳng vào trọng điểm: "Có đẹp không?"
Tiểu Vũ:...
Thật sự không hiểu nổi vị bà nội này.
"Đương nhiên là đẹp ạ."
"So với Chính Trực thì sao?"
Tiểu Vũ thật thà: "Nếu xét về mỹ mạo, con thấy Chính Trực càng đẹp mắt, còn học tỷ là người đặc biệt dịu dàng."
Bà nội Nguyễn nghe xong vui vẻ: "Được được, dịu dàng là được, nhà chúng ta đều ngập băng, chỉ thiếu dịu dàng thôi."
Tiểu Vũ:...
Câu nói của bà nội đắc tội biết bao nhiêu người.
Bà nội trộm lấy bát hạch đào bên cạnh, Tiểu Vũ thấy lập tức vỗ rơi tay bà: "Bà nội, không được ăn, đường huyết của bà bây giờ không bình thường!"
Bà nội Nguyễn tổn thương: "Con vậy mà cũng quản bà nội, cẩn thận ta trả thù con!"
Tiểu Vũ:...
"Đang nói chuyện gì vậy?"
Nguyễn Ức đã tắm xong đi ra, ném cho Tiểu Vũ một ánh mắt.
Tiểu Vũ lập tức đi tìm máy sấy chuẩn bị làm khô tóc cho cô.
Bà nội Nguyễn liếm môi: "Không phải đang nói chuyện về bạn gái của Tiểu Tâm sao?"
"À?"
Nguyễn Ức nhìn bà nội, thản nhiên: "Cậu ấy nói thế nào ạ?"
Bà nội Nguyễn rất ngay thẳng: "Nó nói đặc biệt mỹ mạo, dịu dàng hơn so với con."
"Mình quay lại rồi đây."
Tiểu Vũ thoải mái cầm máy sấy đến muốn sấy tóc cho Nguyễn Ức, không nghĩ đến lập tức phải đối diện với đôi mắt lạnh băng của cô ấy.
Tiểu Vũ cứng đờ, lại làm sao đây?
Từ lúc bắt đầu sấy tóc.
Nguyễn Ức vẫn luôn yên lặng, khiến Tiểu Vũ mờ mịt cả đầu, liên tục đưa mắt ra hiệu với bà nội, bà nội Nguyễn lại bắt đầu rất trách nhiệm ném nồi: "Ôi chao, phu nhân ơi, phu nhân ơi, có phải bắt đầu chiếu phim truyền hình rồi đúng không?"
Tiểu Vũ:...
Xem ra, rất có khả năng bà nội lại nói gì đấy.
Vừa rồi cô nói chuyện học tỷ cùng bà nội, chẳng lẽ...
Nguyễn Ức không nói lời nào, cùng với tiếng gió "ong ong ong", cô đang tìm kiếm trên di động.
--- Làm thế nào để dịu dàng?
Trước kia, dù là bà nội hay chị Yên hoặc A Luân, mọi người đều nói.
Phải dịu dàng với Tiểu Vũ.
Nguyễn Ức tuy rằng sẽ không làm theo, nhưng nếu cô ấy thích, chính mình cũng có thể thử.
Chờ tóc khô rồi, Tiểu Vũ đang nghĩ đến việc giải thích với Nguyễn Ức hai câu, thân mình Nguyễn Ức lùi về phía sau, mềm mại dựa vào người Tiểu Vũ.
Thân thể Tiểu Vũ run lên.
Nguyễn Ức nghĩ đến nội dung vừa mới tìm được trên di động, cô nhẹ giọng hỏi: "Dạo này đi làm mệt không?"
Trái tim Tiểu Vũ đập thình thịch, cô hết sức khẩn trương, suy tư rất lâu mới chậm rãi nói: "Bọn mình gần đây không có lười biếng...thật đấy, Chính Trực, chỉ là buổi trưa ngẫu nhiên mở tiệc trà, tụ tập ăn cơm gì đó thôi."
Ngyễn Ức:...
Sự thật luôn chiến thắng ngụy biện.
Có lẽ ngày thường cô thật sự không đủ dịu dàng, mới làm Tiểu Vũ run sợ trong lòng như vậy.
Đến buổi tối đi ngủ.
Thường sẽ là Tiểu Vũ ngủ trước, Chính Trực sẽ đọc sách một lát, đôi khi còn tăng ca.
Lúc đầu, Tiểu Vũ đều thức cùng cô ấy, sau lại bị Nguyễn tổng cự tuyệt.
Rốt cuộc thể chất mỗi người không giống nhau.
Thức đêm gì đó, đối với cô mà nói đều là chuyện bình thường, cũng có thể nói, trời sinh cô là một người dư thừa tinh lực.
Nhưng Tiểu Vũ không giống thế, cậu ấy nếu không ngủ no, không chỉ có cơ thể không thoải mái, tính tình còn xấu đi.
Cho nên hai người đã thỏa thuận.
Tiểu Vũ không thức cùng, Nguyễn Ức cũng tận lực không ngủ quá muộn.
Rất kỳ lạ.
Đến khi Tiểu Vũ tắm xong ra ngoài, Nguyễn Ức đã ngồi trên giường đọc sách, hôm nay còn đổi sang chiếc áo ngủ màu rượu đỏ Tiểu Vũ thích nhất.
Tiểu Vũ dùng khăn lông xoa tóc: "Hôm nay không bận sao?"
Nguyễn Ức gật đầu.
Tiểu Vũ không nghĩ quá nhiều, cô ngáp một cái đi tìm máy sấy muốn làm khô tóc.
Nguyễn Ức cắn môi.
Xem cậu ta thờ ơ kìa.
Vì thế, cô đặt sách sang một bên, trượt người xuống, một tay đỡ eo, bày ra đường cong hình chữ S nếu không phải vì Tiểu Vũ thì cả đời này sẽ không làm.
Tiểu Vũ tìm được máy sấy, vừa quay đầu lại liền thấy tạo hình lồi lõm của Chính Trực, tay chân run rẩy, máy sấy trực tiếp rơi xuống đất.
Nguyễn Ức nhìn cô, một sợi tóc dài rơi bên tai, cô vươn một ngón tay, nhẹ nhàng móc một cái.
Rõ ràng biết Nguyễn tổng hình như không thích hợp.
Tiểu Vũ vẫn thần hồn điên đảo đến gần, nói là đi, cô lại cảm thấy như mình uống quá nhiều mà đang dẫm lên một bức thảm.
Đã lâu không thấy cô ấy chiều lòng Tiểu Vũ.
Đôi mắt Nguyễn Ức đang cười, trong lòng lại có sương lạnh thổi qua.
Được lắm, Tô Tiêu Vũ.
Lần nào cũng khó chịu, có khi còn xin tha không nổi.
Bây giờ người ta dịu dàng, cậu lại lạch bạch đi đến, còn dám nói không thích dịu dàng?
Khi Tiểu Vũ bị đè xuống giường, vẫn cảm thấy như đang ngồi trong phi thuyền bay lượn ngoài vũ trụ.
Hôm nay Nguyễn tổng thật khác.
Tuy rằng hai người chưa đến mức thành vợ chồng già, nhưng kết hôn đã lâu như vậy, tần suất khẳng định đã vượt qua rất nhiều đôi vợ chồng già cộng lại.
Mà lúc này đây, Tiểu Vũ lại có một loại cảm giác mới mẻ.
Chính Trực hôn thật nhẹ, thật dịu dàng.
Đôi mắt nhìn mình cũng mang theo tình yêu sâu đậm.
Quan trọng nhất là...bình thường hai người làm trò gì đó đều có thói quen tắt đèn.
Cô ngượng ngùng, Chính Trực cũng rụt rè.
Mà lúc này, đèn bàn vẫn đang bật.
Tiểu Vũ có thể nhìn rõ biểu tình của Nguyễn Ức, thậm chí khi cô ấy đang để lại dâu tây trên cằm mình, cô có thể phảng phất nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khóe môi kia.
Tiểu Vũ say.
Hôm nay cũng muộn hơn những lần trước rất nhiều.
Vừa có chất lượng, vừa có số lượng.
Hôm sau, Tiểu Vũ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Theo thói quen từ lâu, lúc này Nguyễn tổng hẳn đang làm việc, ai biết, Tiểu Vũ mới vừa động, Nguyễn Ức ở bên cạnh liền nhẹ nhàng hỏi: "Dậy rồi?"
Tiểu Vũ mơ mơ màng màng: "Chính Trực?"
Nguyễn Ức gật đầu, khom lưng hôn xuống môi cô ấy: "Dậy ăn cơm đi."
Nguyễn Ức tự mình xuống bếp nấu cơm cho Tiểu Vũ.
Hơn nữa, lúc này, cô biết Tiểu Vũ đang đói cực kỳ, làm thêm một ít món mặn.
Đặc biệt còn có cải thìa đường dấm khiến Tiểu Vũ vui mừng.
Nguyễn Ức xới cơm cho cô rồi, liền ngồi một bên "dịu dàng" nhìn.
Tiểu Vũ lúc đầu còn rất thoải mái, sau lại bị Nguyễn Ức nhìn đến mức trong lòng ngưa ngứa, cô nhìn Nguyễn Ức nhỏ giọng nói: "Cậu cũng ăn đi."
Nguyễn Ức hơi cười: "Nhìn cậu ăn là mình vui rồi."
Tiểu Vũ:...
Trái tim như bị tảng đá quăng trúng.
Tiểu Vũ hoảng loạn.
Đây là thế nào?
Có phải mình lại làm gì sai rồi?
Sao Chính Trực lại có gì không đúng thế này?
Cảm giác không đúng này vẫn luôn kéo dài đến lúc đi làm.
Khi từ trên xe xuống, Nguyễn Ức hôn hôn khóe môi Tiểu Vũ, dịu dàng nhìn một cái, mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống.
Trong lòng Tiểu Vũ càng thêm bất an, thời điểm sắp xếp tài liệu, cô nhìn Lý Yên thật cẩn thận hỏi: "Nguyễn tổng dạo này rất bận hả chị? Có phải áp lực rất lớn?"
Lý Yên ngẩng đầu, kỳ quái nhìn cô: "Em hỏi tôi cô ấy có bận không sao? Hai người cãi nhau à?"
Lời này khiến chỗ nghẹn của Tiểu Vũ chắc chắn hơn.
Lý Yên nhìn bộ dáng Tiểu Vũ, làn da đẹp đến mức phát sáng, đôi mắt cũng ngập nước, vừa nhìn liền thấy không hề thiếu "dễ chịu", cũng không giống như cãi nhau.
"Bận hay không thì không biết." Lý Yên nghĩ ngợi: "Chỉ là gần đây mục giải trí làm không tốt, bị Nam Dương vốn luôn cắn trộm đuổi kịp, Mục tổng rất tức giận, nếu là liên quan đến Nguyễn tổng, có khả năng sẽ thành trọng điểm sắp tới."
Tiểu Vũ nghe xong, làm như không liên quan gì.
Đến lúc