Chương 7.
Yêu một người là cảm giác gì?
Tô Tiêu Vũ không biết, chỉ là sau khi gặp được Nguyễn Ức, không biết có phải bị lây bệnh hay không, cô cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình thẳng tắp giảm xuống.
Mấy ngày nay ở Ức Phong run sợ trong lòng, bình thường hẳn là cô sẽ phải dính vào gối liền ngủ li bì. Chính là bây giờ cô không chỉ nằm trên giường lăn qua lộn lại bánh nướng áp chảo đến quá nửa đêm, thật vất vả ngủ được, lại mơ thấy Nguyễn Ức.
Cảm giác thật hư ảo.
Cô thấy Nguyễn Ức ngồi trên mặt trăng, một tay vỗ về góc trăng non, giống như tiên nữ, tà áo theo gió bay phiêu phiêu. Cô ấy nhìn Tô Tiêu Vũ mỉm cười mà nói: "Tôi không thích thế giới này, tôi không muốn ở lại nơi đây."
Tô Tiêu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, Nguyễn Ức vẫn như cũ nhìn cô mỉm cười, chỉ là tuy rằng đang cười, trên khóe mắt lại có hạt nước trong suốt lấp lánh.
Cười mà vẫn rưng rưng, đau đớn cỡ nào.
Cuối cùng, Nguyễn Ức hướng Tô Tiêu Vũ liếc mắt một cái, tâm tình mệt mỏi, "Tiểu Vũ, nếu vẫn tiếp tục như vậy, tôi chịu không nổi, cứu tôi."
Gió thổi qua, cũng thổi tan lời nói của cô. Cuối giấc mộng, Nguyễn Ức nhìn Tô Tiêu Vũ ảm đạm cười, cười đến tim cô đều tan nát.
......
Từ trong mộng tỉnh lại.
Mới 6 giờ rưỡi.
Tô Tiêu Vũ một người ở trên giường ngồi đã lâu, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa số, tay vỗ vỗ ngực chính mình, nhớ lại giấc mơ kia.
Không phải chỉ là mơ sao?
Vì cái gì cho dù đã tỉnh lại, nhớ đến ánh mắt của Nguyễn Ức, cô cũng sẽ thấy đau đến không thở nổi.
Trong mơ, cô ấy gọi mình là Tiểu Vũ...cảm giác rất quen thuộc.
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy*, loại mùi vị này, cuối cùng Tô Tiêu Vũ cũng được nhấm nháp.
*Y đái tiêm khoan chung bất hối,
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy
(Trích Điệp luyến hoa - Liễu Vĩnh)
Dịch thơ:
Dây lưng dần lỏng, chẳng hối chi
Vì nàng tiều tụy, có sá gì.
--------
Nửa giờ sau, tại quán ăn sáng.
Tố Nhu cau mày, mang theo cỗ khí táo bạo hung dữ sau khi rời giường mà bóp chặt cổ Tô Tiêu Vũ: "Nhanh, phun ra! Cậu nếu không giải thích được cái gì làm sáu giờ sáng gọi tôi dậy, tôi bóp chết cậu!"
Tô Tiêu Vũ nghiêm túc cùng Tố Nhu nói những chuyện gần nhất xảy ra. Tố Nhu cắn một miếng bánh bao ăn sung sướng, ngẩng đầu lườm Tô Tiêu Vũ một cái: "Sáng sớm thế này, đánh thức tôi chỉ vì một giấc mộng xuân?"
Tô Tiêu Vũ quả thật hết chỗ nói, "Chỉ vì mộng xuân sao? Cậu có thể nào có lương tâm không, là vấn đề mạng người đó."
"Mơ thôi thì nói làm gì." Tố Nhu lại nuốt một miếng bánh bao nhỏ, nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ trước mặt: "Theo tôi nói này, Nguyễn tổng kia của các cậu thật sự có điểm cổ quái, có tiền có mạo có địa vị, còn có thể vì cái gì mà khổ sở?"
"Ấy ấy ấy." Tô Tiêu Vũ không vui, theo bản năng phòng vệ: "Là con người liền có phiền não, sao có thể dùng tiền tài địa vị mà đánh giá."
Tố Nhu thở dài, "Có lẽ vậy đi, chính là Tiểu Vũ này, cậu không cần bị sắc đẹp dụ dỗ thế đâu. Thử suy nghĩ một chút, nếu là cậu bản thân ngủ không yên, mỗi ngày làm việc sứt đầu mẻ trán, thống khổ bất kham, còn có tâm tình đi cứu rỗi người khác sao?"
Kỳ thật, trong lòng cô rất lo lắng cho bạn tốt của mình.
Tiểu Vũ là ai? Tố Nhu rõ nhất, cô tùy tiện, trí nhớ không tốt, lại không tim không phổi, chuyện nhỏ liền không để bụng. Thời điểm cô vừa nhắc đến chuyện tìm bạn trăm năm, Tố Nhu giúp cô tìm tư liệu của Nguyễn Ức, hơn phân nửa là ôm tâm tình ầm ĩ. Tố Nhu nghĩ, Tiểu Vũ ở cạnh một người như vậy, khẳng định là bị gây sức ép đến bĩu môi hai lần là từ bỏ, không nghĩ tới...hiện tại ngược lại cô có chút nghiêm túc thế này.
Tô Tiêu Vũ vuốt cằm, vẻ mặt cao thâm khó đoán: "Cậu không cảm thấy đây mới là điểm mê người của cô ấy sao?"
Tố Nhu:...
Cô không cảm thấy.
Người bình thường nhìn thấy ai như vậy, theo bản năng sẽ tránh xa đi.
Tiểu Vũ nhà mình thật khác biệt.
Tô Tiêu Vũ chưa bao giờ đi con đường giống cô, ý nghĩ tất nhiên cũng khác với cô, "Cậu nói tôi phải làm gì để giúp cô ấy đây?"
"Tôi thấy cậu quả thật điên rồi." Tố Nhu xoa xoa miệng: "Người ta đường đường là tổng giám đốc, muốn cái gì có cái đấy, cần gì dân thường chúng ta hỗ trợ."
Tô Tiêu Vũ trợn trắng mắt.
Tố Nhu đứng dậy, cầm túi lên hừ một tiếng: "Coi như cậu lợi hại, cậu còn không vui, không phải cậu cũng học tâm lý học chuyên nghiệp sao? Không phải cậu cũng thường xuyên quảng cáo rùm beng với tôi mình là nhà tâm lý ưu tú sáng tạo thời đại mới sao? Cô Tô, có bản lĩnh đi thôi miên người ta xem."
Lời này của Tố Nhu rõ ràng là nói móc Tô Tiêu Vũ không biết lượng sức.
Chính là, Tô Tiêu Vũ lại thật lòng. Cô về đến nhà, lôi ra quyển sách tâm lý duy nhất không bị ném đi sau khi chuyển nhà.
Mỗi nhà tâm lý đều có tín vật của chính mình.
Tô Tiêu Vũ lấy từ hộp đồ cũ một chiếc vòng cổ chữ thập, thổi bay bụi phía trên, mang đến văn phòng, tranh thủ thời gian nghỉ luyện tập.
Nguyễn tổng gần đây lại vội vàng bận rộn vấn đề thành lập khu nhà xưởng mới, mỗi ngày đều cùng giám đốc hạng mục ra ngoài, ngay cả Lý Yên cũng trở nên nhàn rỗi.
Thời điểm nghỉ trưa.
Lý Yên ra ngoài nghe điện thoại, Tô Tiêu Vũ thừa dịp lấy vòng cổ bắt đầu luyện tập.
Giữa trưa, mặt trời sáng chói, người bình thường gọi điện thoại đều sẽ chọn hàng hiên hoặc góc điều hòa thổi tới không có người, Lý Yên lại nép mình dưới bóng cây, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Mẹ biết rồi, con hôm nay phải theo dì ở nhà thật ngoan biết chưa?...Ừ." Vành mắt cô có điểm hồng: "Ừ, mẹ cũng nhớ con, mẹ sẽ cố tối nay về thật sớm được không....được được, bé ngoan không tức giận...."
Đang nói, chóp mũi lại bay tới mùi vị đàn hương nhàn nhạt quen thuộc. Lý Yên sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nguyễn Ức không biết khi nào đã đứng bên người cô, mặt trời chói chang chiếu xuống nắng gắt, cô vẫn mặc một thân màu đen, tóc búi lên, trên mặt trang điểm tinh xảo, biểu tình nhàn nhạt đứng đó, chỉ là quần âu kia tôn lên chân dài quá khí chất.
Lý Yên vôi cúp điện thoại, đứng lên, che giấu muốn xoa nước mắt: "Nguyễn tổng, cô như thế nào đã trở lại?"
Nguyễn Ức không nhìn cô, hướng về nơi xa: "Là điện thoại của con gái sao?"
Lý Yên có chút hoảng hốt: "Đúng vậy...Không có việc gì, con bé có hơi nghịch ngợm, trong nhà có dì chăm sóc, tôi ----"
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Về nhà đi."
Cái gì?
Lý Yên kinh ngạc nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức quay đầu, con ngươi hẹp dài nhìn cô: "Buổi chiều không có việc gì, cho cô nghỉ nửa ngày."
Lý Yên ngơ ngẩn, trong lòng loạn thành một đoàn. Nguyễn tổng nói như vậy