Vì thế Hàn Chưởng gật đầu, sau đó Thụy Tư liền thở phào.
Và bạn học Hàn Chưởng cứ ngây ngốc đem cả đời của mình bán đi như vậy, sau đó bạn học Thụy Tư cũng ngây ngốc nghĩ rằng cuối cùng mình cũng nhận được sự đồng ý của giống cái.
Nỗi lo lớn nhất trong lòng đã được giải tỏa, Thụy Tự không thấy bất an nữa.
Nhìn lướt qua quang cảnh hoang tàn xung quanh, bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa hỏi chuyện xảy ra giữa Hàn Chưởng và con hồng mãng kia.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định không hỏi, không có việc gì là tốt rồi, chuyện khiến người ta kinh hồn bạt vía như vậy nên xảy ra một lần thôi, không nên có lần hai.
Phút chốc hóa thành hắc lang to lớn, Thụy Tư hú lên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Hàn Chưởng.
Hàn Chưởng hiểu đối phương đang nhắc đến lúc phải đi rồi, vừa định chạy về phía trước thì lại do dự dừng chân, chạy về phía hồng xà đã bị phanh thây tàn nhẫn, lại ngẩng đầu hét về phía Thụy Tư: "Này, mang thứ này đi cùng đi!"
Vừa rồi con rắn này tạo cho y không ít "bất ngờ", kiên trì đuổi giết y không ngừng suốt vài phút, cắn mạnh một cái suýt chút nữa là cắn chết y.
Mặc dù cuối cùng y vẫn tránh thoát được, nhưng quần áo trên người đã bị xé rách một mảng lớn, ngay cả da cũng bị trầy xước mấy chỗ.
May mà y thông minh, tìm cơ hội chui vào một cái hang, mà con hồng mãng này vừa mới nuốt xác của một con chim miệng rộng không hiểu sao lại thấy trong rừng, bụng to quá không thể chui vào được, nửa thân mình bị kẹt ở cửa hang, lúc này y mới giữ được cái mạng nhỏ.
Trải nghiệm bi thảm suýt chút nữa nằm trong bụng rắn cùng với tình huống trước khi tới thế giới này cũng suýt chút nữa bị sinh vật giống rắn cùng một kích thước quấn chết, mức độ chán ghét sinh vật bò sát là rắn của bạn học Hàn Chưởng đã đạt mức cao nhất.
Không ăn thịt uống máu lũ này đúng thật là có lỗi với bản thân!
Nhưng nghĩ lại lần chạy trốn bi thảm này, y vẫn rất oán niệm.
Nếu mà ở hiện đại, trên người có nhiều công cụ vũ khí như vậy, y còn bị một con rắn đuổi giết chật vật tới vậy sao!
Haiz, thật nhớ cái ba lô đáng yêu của y cùng với một quả lựu đạn không biết đã biến mất lúc nào.......
Khi Hàn Chưởng đang rối rắm một mình, Thụy Tư đã lôi con hồng mãng chết không toàn thây lên móng vuốt của mình, bỏ đi nội tạng trong bụng khiến người ta buồn nôn, toàn bộ phần thịt khác đều có thể mang đi.
Đuôi sói màu đen khỏe mạnh cuốn một cái, cả người Hàn Chưởng đã bị quấn lấy đưa lên cổ sói.
Một lát sau, một con hắc lang to lớn bay lên không trung, trên cổ còn có một chấm đen đen không biết là gì.........!
Có lẽ do tâm trạng của Thụy Tư khá tốt, cho nên bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Tóm lại, lần này trở về hang động lúc trước cũng không tốn nhiều thời gian như lúc đi.
Ném miếng thịt đỏ hỏn xiên trên móng vuốt xuống một chỗ, sau đó cẩn thận nằm úp sấp xuống, Thụy Tư nhẹ giọng nói: "A Chưởng, tới rồi."
Hàn Chưởng nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, thấy hang động mới nhìn thấy sáng nay, ngoan ngoãn trượt xuống theo da lông mềm mại trên cổ Thụy Tư.
Ngay khi Hàn Chưởng rơi xuống, chiếc đuôi lớn phủ đầy lông tơ màu đen cũng đỡ dưới chân y, có tấm thảm lông tự nhiên này, Hàn Chưởng đáp đất rất vững vàng.
"Hô!" Thở dài một hơi, Hàn Chưởng duỗi người, sơ ý chạm vào động vào cánh tay bị rách áo, ngay cả da cũng bị trầy, nhất thời: "Shhhh -----"
Thụy Tư mới vừa biến thành hình người nghe được tiếng hít khí lập tức đi tới, kéo cánh tay của y qua: "Sao?"
Nhìn những vệt máu đông đỏ sẫm trên làn da trắng, động tác của Thụy Tư khựng lại, lập tức hiểu miếng vải trong người mình từ đâu mà có.
Lách qua cánh tay bị thường, Thụy Tư bế Hàn Chưởng lên khom người đi vào trong động.
"Này, ngươi làm gì đấy! Thả ta xuống mau! Thả xuống!" Bị bế lên khiến Hàn Chưởng lập tức luống cuống, vốn chưa phát hiện ra ý đồ của con sói này đối với mình, nếu lớp giấy dán tường đã bị chọc thủng, vậy cũng phải đề phòng người này một chút, tránh để đến lúc bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.
Thụy Tư không phản ứng lại lời hò hét của y, chỉ cẩn thận bế người để không chạm vào chỗ da bị thương.
Đi vào chỗ nào đó trong hang động, Thụy Tư thả người trong lòng xuống, sau đó tự đi vào sâu trong hang.
Làm cái gì vậy.......!Hàn Chưởng hơi buồn bực nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, tò mò không biết sâu trong hang trông như thế nào.
Tiếc là thời này không có đèn điện công nghệ cao, cửa hang động khá tốt, ánh mặt trời cũng có thể chiếu vào được một chút, không đến mức không thấy rõ xung quanh.
Nhưng vừa vào bên trong thì toàn màu đen, chỉ dựa vào ánh mắt nhân loại của Hàn Chưởng thì không nhìn thấy cái gì, chỉ có giống loài thú nhân thần kỳ này mới có thể nhìn đồ vật trong bóng tối thôi.
Cũng không biết Thụy Tư đang làm gì bên trong, dù sao chỉ nghe thấy tiếng lục lọi, sau đó thân ảnh Thụy Tư từ từ hiện ra trong bóng tối.
Mơ hồ nhìn thấy trong tay Thụy Tư đang cầm một loại cây gì đó, đi đến trước mặt Hàn Chưởng, lúc này y mới nhìn rõ loại cây đó chính là gốc nấm linh chi khá lớn.
Đờ mờ! Một cây nấm linh chi khá lớn! Nếu ở hiện đại thì bán được biết bao nhiêu là tiền!
Ánh mắt nhất thời sáng ngời, Hàn Chưởng không dám tin nhìn tay Thụy Tư đang duỗi ra, có cảm giác thụ sủng nhược kinh: "Đây......!là cho ta sao?"
"Ừm." Thụy Tư gật nhẹ, bỗng nhiên xé một miếng lớn thứ trong tay, sau đó cho vào miệng nhai.
"Ơ......" Hàn Chưởng sửng sốt, không phải nói cho y sao.
Thôi vậy cũng được, còn hơn phân nửa sẽ thuộc về y.
Vừa nghĩ vậy xong, Thụy Tư đột nhiên há miệng, nhè miếng nấm linh chi đã nhai lên tay.
Sau đó giữ lấy cánh tay của