Edit: Cẩu Tử
Trước cửa Lâm gia có một người đứng ở đó, có lẽ đang đợi người. Không phải ai khác chính là Lâm Ngọc, y là ca nhi không tiện ra chờ trước cổng thôn, nhưng cũng sẽ không ngồi yên, nên ra trước cửa nhà chờ.
“Ca! Chúng ta đã về rồi.” Lâm Bảo người còn chưa thấy đã lên tiếng trước, chủ yếu là muốn cho Lâm Ngọc yên tâm.
Một câu nói làm cho Lâm Ngọc thở phào.
Đang khi nói chuyện, mấy người đã đi tới gần.
“Trở về là tốt rồi, đều đói đi, trong nhà cơm đã làm xong.” Lâm Ngọc nói, “Lưu thúc, trong nhà chưng bánh bao, vào trong nhà ăn mấy cái đi.”
Lưu Trường Vượng xua tay, vui cười hớn hở nói: “Không được, thím ngươi còn đang chờ ta ở nhà đây.” Hắn nhìn về hướng nhà mình, đã sớm nhìn thấy bên đó cũng có một người đang đứng chờ, không phải lão bà nhà hắn thì còn là ai. Lão bà lo lắng cho mình, trong lòng hắn không nhịn đừng mừng thầm.
“Vậy ta lấy cho người mấy cái bánh bao, mang về ăn cùng với thím.” Dứt lời, Lâm Ngọc đi vào trong nhà, không qua bao lâu, bưng ra một cái khay, bên trên để vài cái bánh bao lớn.
Trên tay Lưu Trường Vượng còn cầm con hồ ly, liền đưa cho Chu Bảo đang đứng bên cạnh: “Cầm đi, đây là do Chu đại ca của ngươi bắt được, còn có con gà rừng này.”
“Lưu thúc, ta tính như vầy đi, gà rừng xem như của ta, còn hươu và hồ ly thì chia đôi. Ngày mai chúng ta đem lên chợ bán. Nhà bên này có chút chật, hươu cùng hồ ly mang sang bên nhà thúc để tạm đi.” Chu Trạch nói.
Lâm Bảo vừa nghe lời này, liền cầm lấy gà rừng, nhưng không cầm hồ ly.
Chu Trạch nói xong, lập tức cõng con hươu đi về phía nhà Lưu Trường Vượng, nhìn thấy lão bà Lưu Trường Vượng liền lên tiếng chào hỏi: “Thím.”
“Ai, các ngươi đây là săn được hươu sao, thật không tồi, không có ai bị thương chứ?”
“Không có, đều vô sự.” Chu Trạch trả lời.
Lưu Trường Vượng thấy Chu Trạch như vậy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nghĩ ngày mai bán xong chia cho hắn nhiều tiền hơn. Nói đúng ra lúc đánh hươu hắn còn góp tý sức, nhưng hồ ly lại hoàn toàn là Chu Trạch săn được, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của người ta.
Lưu Trường Vượng bưng khay bánh bao đưa cho lão bà, Vương thị nhận lấy, đem bánh bao bỏ vào trong bát nhà mình. Nghĩ một chút, trút một nửa tô thịt xào mới nấu lúc chiều vào trong bát, kêu nhi tử nhà mình đem sang cho nhà Lâm Ngọc, coi như là có qua có lại.
Cơm tối hôm nay là bánh bao cùng thịt xào, người một nhà vui vẻ ăn. Chu Trạch đã rất đói bụng, ăn liền năm cái bánh bao, uống thêm hai bát canh đậu xanh lạnh, ăn đến no bụng thoải mái.
Cơm nước xong, không đợi Chu Trạch động thủ hỗ trợ, Lâm Ngọc đã nhanh nhẹn thu thập chén đũa, Lâm Bảo cũng cùng dọn.
“Chu đại ca, ta có nấu nước nóng trong nồi, nước trong chậu bên ngoài sân cũng được phơi nắng qua, ngươi có thể dùng nó rửa ráy. Quần áo sạch sẽ đã để sẵn trên giường ngươi, ta về phòng trước.”
Đang khi nói chuyện, Lâm Ngọc đã rửa xong bát đũa, trở lại phòng của mình.
Chu Trạch cúi đầu nhìn bản thân, trên người quả thật rất bẩn. Vào núi một ngày, cả người toàn là mồ hôi cùng bùn đất. Lúc này quần áo đều dính vào trên người, có cảm giác không thoải mái.
Người nông gia không có chú ý nhiều, cứ chập tối nam nhân đều là ra bãi sông tắm rửa, phần khác thì ở nhà dùng chậu tắm. Dùng chậu chứa đầy nước, đem phơi nắng một ngày, nước bên trong sẽ nóng lên, dùng nước này tắm, sẽ không bị lạnh.
Lâm Ngọc vào phòng, Lâm Bảo còn bên ngoài, vì vậy Chu Trạch kéo theo Lâm Bảo, cùng tắm ở trong sân. Tắm xong, thay một thân y phục sạch sẽ, Chu Trạch cảm thấy cực kỳ thoải mái, nằm ở trên giường không bao lâu đã ngủ, lần nữa mở mắt đã là ngày hôm sau.
Chu Trạch liếc nhìn Lâm Bảo vẫn đang say ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng mặc quần áo, hắn mặc bộ quần áo lúc mới xuyên qua. Còn chưa xong, đã thấy Lâm Bảo xóa mắt, mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy hắn mặc quần áo, lập tức thanh tỉnh, cũng xuống giường mặc quần áo.
“Tiểu Bảo, trời hãy còn sớm, ngươi dậy sớm như vậy làm gì, nằm xuống ngủ tiếp đi.”
Lâm Bảo lắc đầu: “Ta không ngủ, ta muốn theo ngươi học võ, ngươi cho ta theo ngươi học đi.” Dừng một chốc, cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chu đại ca.”
“Khá lắm, không ngờ hôm nay ngươi lại gọi ta là đại ca nha, được, ta dạy cho ngươi đánh quyền, học rồi đừng có than khổ.”
Lâm Bảo ngẩng đầu, giơ nắm đấm nhỏ, quyết tâm nói: “Ta sẽ không than khổ.”
“Được đó, đi, trước tiên cùng ta chạy hai vòng đi.” Chu Trạch nói.
“Được.” Đôi mắt Lâm Bảo sáng ngời.
Chu Trạch mang theo Lâm Bảo chạy hai vòng, sau đó dạy nó hai chiêu đơn giản, một lớn một nhỏ, một người dạy một người học, đều rất hăng say.
Sau khi rời giường, Lâm Ngọc nhìn trong sân thấy hai người sinh long hoạt hổ thì sửng sốt, sau đó khẽ cười đi làm bữa sáng.
Ba người đơn giản ăn xong điểm tâm, Chu Trạch nói: “A Ngọc, Tiểu Bảo, đợi chút nữa cùng Lưu thúc đi lên chợ, cùng đi chứ.”
“Được a, vừa lúc đem mũ rơm chúng ta làm, đi đến đó bán lấy tiền.” Lâm Bảo cao hứng đáp lại.
Lâm Ngọc suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Chu đại ca, ngươi mang theo Tiểu Bảo đi thôi, trong nhà còn có việc cần làm”
“Ca, cùng đi chứ, đã lâu rồi ngươi không đi lên trấn, việc trong nhà chờ khi trở về chúng ta cùng nhau làm.” Lâm Bảo nói.
Lâm Ngọc kiên định lắc đầu: “Ta không đi, các ngươi đi thôi.” Lâm Ngọc có suy nghĩ của chính mình, y sợ người khác bàn tán. Dù sao y cũng là một ca nhi, cùng nam nhân đi ra ngoài thì còn ra thể thống gì.
” Được rồi, ca, ngươi muốn mua gì, nói cho ta, ta mua về cho ngươi.” Lâm Bảo nói.
“Mua ít kim chỉ đi, kim chỉ trong nhà không còn nhiều, còn có mua thêm muối thô.” Lâm Ngọc đáp.
“Ân, biết rồi.” Lâm Bảo gật đầu.
Lưu Trường Vượng vội vàng tự mình đánh xe bò lại đây gọi Chu Trạch, đứng trước nhà hô tô: “Chu tiểu tử, ra đây, chúng