“A Ngọc mang thai? !”
Hiếm khi Chu Trạch kinh ngạc đến sững sờ, mở miệng nói theo bản năng. Ngay sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Tầm mắt Chu Trạch rơi xuống phần bụng bằng phẳng của Lâm Ngọc, vừa nãy hắn quá lo lắng cho Lâm Ngọc, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này. Bây giờ nghĩ lại, tình huống của Lâm Ngọc chẳng phải phản ứng của người mang thai thì là gì.
Chu Trạch tự trách bản thân ngu ngốc, việc như vậy mà còn nhầm lẫn cho được. Hắn nắm lấy tay Lâm Ngọc, hai người nhìn nhau, vẻ mặt vui sướng.
“Chu đại ca, có thật không, ta thật sự mang thai sao?” Trên mặt Lâm Ngọc hiện vẻ không dám tin. Tiểu ca nhi thường khó mang thai hơn tiểu cô nương rất nhiều. Rất nhiều ca nhi thành thân hai, ba năm vẫn không có con. Muốn có còn phải uống thuốc phụ trợ, thế mà nhanh như vậy y đã mang thai, Lâm Ngọc cảm thấy bản thân là đang nằm mơ.
“Đương nhiên là thật, việc này còn có thể là giả sao? Ta vừa bắt mạch qua, tính thời gian, phải hơn một tháng rồi. Người trẻ tuổi các ngươi xem nhẹ việc này, nhưng mang thai là chuyện đại sự, quan trọng nhất là mấy tháng đầu, phải dưỡng thai cho tốt…” Trương lang trung vuốt râu nói.
Trương lang trung đã nói thế, Lâm Ngọc đương nhiên tin tưởng, y rất cao hứng, còn có chút khẩn trương, theo bản năng cầm lấy tay Chu Trạch.
Chu Trạch nắm lại tay y, im lặng khích lệ. Hắn nhớ đến dáng vẻ không thoải mái lúc nãy của Lâm Ngọc, hỏi: “Trương đại phu, vậy bây giờ sức khỏe của A Ngọc ra sao? Vừa rồi y vẫn luôn khó chịu, có cần uống thuốc bồi bổ thân thể hay không? Còn có, ca nhi mang thai cần chú ý những gì, ta không hiểu về phương diện này lắm, trong nhà cũng không có người lớn, không ai biết những việc này”.
Chu Trạch hỏi rất chân thành, hắn thật sự không hiểu về phương diện này. Hắn nhớ trước kia từng nghe nói, ca nhi không dễ hoài thai, thật không ngờ hắn và Lâm Ngọc mới chung đụng có hai tháng, Lâm Ngọc thế mà lại mang thai. Chu Trạch chợt nhớ ra, tối hôm hắn thành thân, Thường Bình mang dựng quả đến làm lễ vật, quả nhiên hữu hiệu.
Trương lang trung biết gì nói nấy, đem tất cả những hạng mục cần chú ý nói ra.
Sau đó còn trêu ghẹo: “”Thân thể phu lang nhà ngươi rất tốt, không có vấn đề gì, không cần ôm, y có thể tự đi được”.
“Còn có ngày thường cần chú ý, không nên quá mệt nhọc, đặc biệt là lúc thời tiết nóng như bây giờ, càng phải nghỉ ngơi cho tốt. Y đã mang thai hơn một tháng, mấy tháng đầu phản ứng hơi lớn, nên ăn thức ăn thanh đạm, tránh ăn các thứ kích thích, cũng không nên ăn thức ăn lạnh, qua mấy tháng đầu là tốt rồi. Tuy nhiên cũng có người sẽ khó chịu đến tận những tháng cuối, đúng rồi, chuyện phòng the cũng nên chú ý…”
Bệnh nhân thì nên nghe theo lời dặn của đại phu. Trương lang trung dùng thân phận của người từng trải nói ra rất nhiều hạng mục cần chú ý trong lúc mang thai, Chu Trạch nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ tất cả vào trong đầu.
Đến khi nghe Trương đại phu nhắc đến chuyện phòng the, Chu Trạch và Lâm Ngọc có chút ngượng ngùng. Chu Trạch âm thầm hối hận, gần đây không biết kiềm chế, bây giờ là thời điểm hai người tâm linh tương thông, khó tránh khỏi thường xuyên gần gũi. May mắn sớm biết được Lâm ngọc mang thai, tránh phát sinh những chuyện không cần thiết.
Nghe Trương lang trung bảo đảm về sức khỏe của Lâm Ngọc, rốt cuộc Chu Trạch cũng an tâm, sau khi thanh toán tiền chuẩn bệnh và nói lời cảm tạ, hai người cáo từ ra về.
Dọc đường, Chu Trạch dắt tay Lâm Ngọc, tận lực chậm rãi đi về. Kỳ thực hắn muốn ôm Lâm Ngọc, nhưng Lâm Ngọc không đồng ý, y không phải người yếu ớt, vừa rồi Trương lang trung nói ra lời trêu ghẹo y cũng nghe thấy, thân thể y cũng không sao, không cần thiết phải ôm, y có thể tự đi được.
Biết mình mang thai, Lâm Ngọc rất vui, nhẹ nhàng xoa lên phần bụng bằng phẳng của bản thân, trong lòng cao hứng. Trong bụng y đang có một sinh mệnh chậm rãi trưởng thành, là bảo bảo của y và Chu đại ca, y không thể ngăn lại sung sướng trong lòng.
Về đến nhà, Chu Trạch trực tiếp đưa Lâm Ngọc về phòng ngủ, đặt y nằm trên giường nghỉ ngơi. Trên mặt Lâm Ngọc dính mồ hôi, Chu Trạch đi lấy khăn ướt tới lau cho y, còn bưng cho y bát nước sôi để nguội.
“A Ngọc, bây giờ ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi, ta đi nấu cho ngươi bát mì”. Chu Trạch nhớ rõ Lâm Ngọc chưa ăn cơm trưa, lúc đó Lâm Ngọc ngửi được mùi thịt liền nôn ra, chưa ăn được cái gì, hắn muốn xuống bếp làm chút thức ăn thanh đạm cho y.
Chu Trạch nhổ cải xanh trong vườn, hái ít dưa chuột, nấu một bát mì thanh đạm ngon miệng, còn cho thêm hai quả trứng chần.
Chu Trạch bưng vào phòng cho Lâm Ngọc, tận mắt nhìn y ăn hết, mới cầm bát đứng dậy, nói: “A Ngọc, ngươi ngủ một lát trước đi, buổi chiều không cần làm gì, ngồi trong cửa hàng trông coi là được, chờ chúng ta dẫn nước vào ruộng xong, sẽ về làm cơm”.
“Chu đại ca, ta không sao, cứ để ta nấu cơm, ta làm được”. Y cảm thấy Chu Trạch quá tốt với y rồi, ngay cả cơm cũng không cho y nấu. Việc này làm Lâm Ngọc có chút luống cuống, người nông gia nào chú ý nhiều như vậy, lúc mang thai chỉ cần không làm việc nặng, những việc nhẹ nhàng vẫn có thể làm được, nào cần chiều chuộng như thế.
Chu Trạch cúi người hôn lên má Lâm Ngọc, xoa đầu y, nói: “Có ta ở đây, ngươi muốn ăn cái gì thì nói với ta, ta làm cho ngươi ăn. Hiện tại ngươi không nên xuống bếp làm cơm, ngươi quên là ngươi ngửi thấy mùi khói dầu sẽ buồn nôn sao? Những việc nhỏ này cứ giao cho ta là được”.
Chu Trạch ngữ khí khẳng định, nhờ Trương lang trung nói, hắn mới biết ca nhi mang thai không dễ dàng, trong thời gian mang thai còn xuất hiện phản ứng khó chịu, rất cực khổ. Chu Trạch làm sao cam lòng để y phải làm việc, ái nhân của hắn là để cưng chiều, để hắn yêu thương, hắn cũng nguyện ý làm như vậy.