Edit: Cẩu Tử
“Ò ó o” tiếng gà trống gáy báo hiệu trời đã sáng, phá vỡ không gian yên tĩnh buổi sớm. Nghe tiếng gà trống gáy lên, lũ gà mãi cũng cục cục cục kêu không ngừng, ngôi nhà nhỏ yên tĩnh tức thì ồn ào hẳn lên. Người trong nhà nghe tiếng gà gáy lục đục rời giường.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Bảo còn say giấc bỗng liền tỉnh lại, xoa mắt ngồi dậy, hưng phấn kêu lên: Gà đẻ trứng rồi!” Vội vàng nhảy xuống giường, quần áo cũng chưa mặc đàng hoàng đã chạy ra ngoài. Lúc sau quay lại, trong tay đã cầm theo cái trứng gà, vọt tới trước mặt Chu Trạch khua loạn, vui vẻ nói: “Chu đại ca, ngươi xem nè, gà nhà chúng ta đẻ trứng rồi nha, đẻ tận hai cái, ha ha ha.”
Khoe với Chu Trạch xong, lại chạy sang phòng khác, tiếp tục khoe với Lâm Ngọc.
Thấy cảnh này, Chu Trạch đang mặc quần áo lắc đầu cười, tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử, chỉ có hai cái trứng gà đã vui vẻ thành như vậy.
Đến lúc dùng điểm tâm, hai cái trứng gà vừa được đẻ ra kia được xào cùng với rau hẹ, biến thành món trứng xào rau hẹ thơm ngon.
Ăn xong điểm tâm, Chu Trạch chuẩn bị đồ vật kỹ càng mới đi đến nhà Lưu Trường Vượng. Lúc này hắn đi qua không tính là sớm cũng chưa tính là muộn, cũng đã có hai người trẻ tuổi trong thôn đã đến. Một người trong số đó hôm qua Chu Trạch đã gặp. Chính là con trai của trưởng thôn, Lưu Cường, Chu Trạch cũng không quen bọn họ, hướng về phía hai người gật đầu, xem như chào hỏi.
Hai người hiếu kỳ đánh giá Chu Trạch, cũng gật đầu lại, vì chưa quen, nên cũng không ai nói gì.
Sau đó, lại tới thêm bảy, tám người, đều là nam tử trẻ tuổi cường tráng. Mỗi người đều mang theo vũ khí, có người cầm cung tên, có người cầm dao chặt củi, có người cầm búa rìu, còn có hai người không tìm được vũ khí gì thuận tay, cầm luôn hai cái cuốc lại đây.
Tất cả có hết thảy mười ba người, Lưu Trường Vượng cùng một thợ săn khác trong thôn tên là Vương Thiết Đầu dẫn đầu.
Vương Thiết Đầu nhìn những người này một chút, ngoài Chu Trạch ra, hắn đều đã quen biết, hắn quan sát Chu Trạch, gật đầu: “Ngươi chính là người mà Lưu lão đệ nhắc đến, Chu Trạch tiểu tử?”
Chu Trạch gật đầu: “Ta chính là Chu Trạch.”
Vương Thiết Đầu dùng đến mấy phần lực vỗ lên vai hắn hai cái, thấy Chu Trạch không đổi sắc, gật đầu khen: “Không tệ, ha ha.”
Lưu Trường Vượng đi tới nói với Chu Trạch: “Chu tiểu tử, người này ngươi gọi Thiết Đầu thúc.” Giới thiệu hai người làm quen với nhau.
“Thiết Đầu thúc.” Chu Trạch vâng lời gọi một tiếng.
“Ai!” Vương Thiết Đầu đáp lại , hai người coi như quen biết.
Đợi mọi người đến đông đủ, tất cả không trì hoãn nữa, Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đi trước, mang theo một đám vãn bối tiến vào núi Lạc Hà. Đi vòng quanh tìm kiếm tung tích hai con lang, nhưng ngoại trừ gặp phải vài con gà rừng, thỏ rừng đang kiếm ăn, đến cái bóng của lang cũng không nhìn thấy.
Coi như như vậy, mọi người cũng không dám xem thường, chậm rãi tiến vào bên trong núi lớn. Bọn họ phát hiện, càng đi vào bên trong, càng thấy lạ, đến cả thỏ, gà cũng không thấy một con gì. Đi mãi đến khi đến một nơi sườn núi thấp, bên trong bụi cỏ bắt gặp một con dê bị gặm cắn hơn phân nửa, máu me đầm đìa nhầy nhụa. Người đầu tiên nhìn thấy sợ hết hồn, hô lên: “Trường Vượng thúc thúc, các các ngươi nhìn xem!”
Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đi tới, sờ thử người con dê, thân thể con dê chưa cứng, vẫn còn ấm, là vừa mới chết chưa lâu. Nhìn lại vết thương kia, chính là vết tích khi bị lang cắn, máu vẫn đang còn chảy.
Lưu Trường Vượng nhướng mày, cùng Vương Thiết Đầu nhìn nhau, nói: “Tất cả mọi người đề cao cảnh giác, chú ý chút, con dê này mới vừa bị cắn chết không lâu, máu còn chưa khô. Nhóm lang kia nhất định là vừa mới rời đi, có lẽ còn chưa đi xa, nói không chừng còn đang theo dõi chúng ta.”
“Ở đâu, ở đâu?” Lưu Trường Vượng vừa nói ra lời kia, có hai người nhát gan nắm chặt vũ khí trong tay, sợ hãi nhìn trái nhìn phải, chí sợ có lang đột nhiên xông ra cắn người.
“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ lang cắn chết? Muốn sợ cũng là chúng nó sợ chúng ta!”
“Đúng, đúng, ” có người lên tiếng phụ họa.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút sợ hãi.
Chu Trạch tiến lên nhìn vết tích xung quanh con dê, vết chân rất nhiều, hẳn không phải chỉ có một, hai con lang như mọi người đã nói. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy dường như thật sự có thứ gì đó đang ở nơi mắt không thấy theo dõi bọn họ.
Ở chỗ nào? Chu Trạch vươn tay cầm cung trên lưng xuống, rút ra một mũi tên khoát lên thân cung, kéo căng dây cung, dùng chính mình làm trung tâm, chuyển động cung tên, tìm kiếm mục tiêu.
Những người khác thấy hắn như vậy, dồn dập cầm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía. Lúc này bọn họ mới nhận ra, trong núi lúc này yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Tại kia! Ánh mắt Chu Trạch sáng lên, “ba” buông dây cung, một mũi tên “vút” một tiếng lao ra, bắn vào trong bụi cây rậm rạp.
“Gào gừ” một tiếng giống như tiếng chó rên rỉ, một bóng đen lảo đảo từ trong bụi cây rập rạp ngã ra ngoài, chính là một con lang.
Con lang nằm trên đất lăn lộn, sau đó cấp tốc đứng lên, nửa thân trước hạ thấp, mắt lộ hàn quang, nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng nanh thật dài, hướng về phía bọn họ phát ra tiếng “grừ grừ” uy hiếp, đối mặt với mọi người.
“Mau dùng cung tên bắn chết nó!” Có một người trẻ tuổi hô lên, sau đó vài người vội vã bắn tên ra, chỉ là kỹ thuật