Edit: Cẩu Tử
Không qua bao lâu, bọn Lưu Trường Vượng cũng dẫn nhóm hậu bối đi đến. Bốn người trẻ tuổi mày mặt đều xám xịt. Đã sớm không còn hăng hái lúc đi vào núi, còn có chút chột dạ, đặc biệt là khi nhìn thấy cha mình nộ khí đằng đằng đang trợn mắt nhìn mình, trong lòng bọn họ đều sợ hãi.
Cha Triệu Cẩu Tử là người nóng nảy, lúc này thấy đứa con nhà mình, buông xuống lo lắng trong lòng, tức giận lại dâng lên. Ông lập tức tháo giày trên chân, cầm trên tay, đi đến dùng lực đánh vào mông Triệu Cẩu Tử: “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, gan thật lớn, còn dám vào trong núi lớn. Sao lợn rừng không cắn chết ngươi cho rồi. Mẹ ngươi lo lắng cho ngươi cả đêm không chợp mắt, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì…”
Triệu Cẩu Tử bưng cái mông, nhảy lên: “Cha, cha, ta sai rồi, ta cũng không dám nữa, ngươi đừng quất ta a, nhiều người nhìn như vậy, ta đều lớn như vậy, ngươi cứ lấy giày đánh ta là sao, ai u~~, cha, ta bị thương, ngươi đừng đánh ta, ta đau, á á…”
Những người khác nhìn thấy tình cảnh này đều nở nụ cười, không khí trầm trọng lúc trước cũng vơi bớt.
Thấy Triệu Cẩu Tử bị cha hắn đánh, mấy vị cha khác cũng là trợn mắt nhìn, làm nóng người, đều muốn giáo huấn đứa con nhà mình tại đây, cũng may là có Chu Trạch mở miệng ngăn lại.
“Khụ, cái kia, bây giờ sắc trời không còn sớm, hôm nay chúng ta không thể xuống núi, vẫn là thừa dịp trời chưa tối mà tìm một nơi nghỉ chân qua đêm đi”.
“Chu tiểu tử nói đúng lắm, mấy người các ngươi trước tiên tha cho đám tiểu tử thúi này đi, muốn đánh chúng nó còn khó à, sau khi xuống núi thì ngày nào cũng có thể đánh”. Vương Thiết Đầu cười ha ha nói.
Bốn người trẻ tuổi: “…”
Thầm nghĩ, Thiết Đầu Thúc, ngươi đây là đang giúp chúng ta hay là hại chúng ta. Bọn họ đã đoán trước được sau khi xuống núi về nhà, bọn họ sẽ không được trải qua dễ chịu.
“Mấy người các ngươi còn không nhanh cám ơn Chu đại ca, lần này nhờ có hắn hỗ trợ, chúng ta mới có thể tìm được các ngươi, các ngươi cần phải biết ơn hắn”.
Bốn người trẻ tuổi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đi đến trước mặt Chu Trạch nói tiếng cám ơn. Triệu Cẩu Tử dẫn đầu nói: “Chu đại ca, lần này cám ơn ngươi, sau này nếu có gì cần ta giúp đỡ, cứ việc nói ra”.
Lưu Võ vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Trạch, không ngờ tới là Chu Trạch mang người đi cứu bọn họ. Lại nhớ đến Lâm Ngọc cùng người này định thân, trong lòng bị đè nén đến khó chịu. Gã cúi đầu, đè cảm xúc trong lòng xuống, cũng đi qua nói cảm ơn.
Chu Trạch khách khí với bọn họ vài câu, cũng không nói thêm cái gì.
“Con này lợn rừng rất béo, ta vẫn là lần đầu nhìn thấy lượn rừng to như vậy, chà chà~”. Lưu Trường Vượng nhìn lợn rừng trên mặt đất cảm thán.
“Xác thực rất lớn, đoán chừng phải có ba, bốn trăm cân đây, một người khiêng không nổi, ta nghĩ phải hai người mới được”. Vương Thiết Đầu nói: “Chúng ta tìm đến nhánh cây lớn, hai người khiêng lên, mệt mỏi thì thay người khác đến”.
“Cái này cũng là một biện pháp.” Lưu Trường Vượng đáp, đi tìm cành cây chặt thành gậy, dùng dây thừng buộc bốn chân lợn rừng lại, luồn nhánh cây qua, hai người khiêng lên vừa vặn.
Chu Trạch vùi lấp máu của lợn rừng trên mặt đất lại, vẩy lên ít bột che mùi, cũng rắc lên trên người lợn rừng một ít, tránh cho mùi máu quá nồng sẽ hấp dẫn thú dữ lại đây.
Xử lý xong sau, Chu Trạch đi trước dẫn đường, tìm kiếm ký hiệu lần trước, mang theo mọi người đi đến hang núi kia, nhanh chân đi, khi đến hang động trời cũng vừa tối.
Hang núi này cũng không lớn, to bằng gian phòng, nhiều người đi vào như vậy, hang động bỗng chốc chật chội hẳn. Đến chỗ nhóm lửa cũng không có. Bọn họ không thể làm gì khác, đành phải đi ra ngoài sơn động, đốt một đống lửa trước cửa. Đem lương khô mang theo ra, tuy rằng thức ăn không nhiều, nhưng cũng miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Chuột trắng nhỏ thèm ăn vô cùng, thích ăn thịt nhất, đối với bánh màn thầu Chu Trạch đút cho nó, nó rất ghét bỏ, không thèm ăn. Chu Trạch nhặt trứng gà xào kẹp trong màn thầu đút cho nó, nó cũng chỉ ăn vài miếng liền thôi, cứ chít chít với Chu Trạch hoài. Duỗi hai chân trước vỗ lên bụng, ý chỉ rất rõ ràng, ta ăn không no, ta muốn được ăn ngon.
Nhìn chuột trắng nhỏ bộ dạng ngốc manh, Chu Trạch nở nụ cười: “Ngươi con vật nhỏ này còn rất ghê gớm, trứng gà đều không thích ăn, nhưng hiện tại ta cũng không có thứ gì khác cho ngươi nha”.
Chuột trắng nhỏ yên lặng quay người, đưa mông ra. Quẫy đuôi với Chu Trạch hai lần, thân ảnh nho nhỏ nhảy nhảy mấy cái chui vào trong rừng. Đây cũng không phải lần đầu chuột nhỏ chạy đi. Chu Trạch cũng không lo nó xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Thầm nghĩ chuột nhỏ chỉ thích ăn thịt, lần này lại nhờ có nó hỗ trợ tìm người, lần sau nhất định phải làm cho nó chút thịt ăn mới được.
Ăn xong, Lưu Cường cùng Chu Trạch ở lại bên ngoài canh gác lượt đầu tiên, những người còn lại đi vào sơn động, dựa vào nhau miễn cưỡng chợp mắt.
Ánh lửa ấm áp dễ chịu, ban đầu Lưu Cương còn tỉnh táo, về sau cũng không chịu nổi, mí mắt sụp xuống, có chút muốn ngủ. Ban ngày hắn bị lợn rừng đuổi theo một đường, xác thực cũng đã rất mệt.
Chu Trạch thấy hắn gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Cường Tử, ngươi vào bên trong ngủ một lát đi, một mình ta canh chừng là được”.
Lưu Cường giật mình ngẩng đầu, đầu óc thoáng thanh tỉnh, nói: “Không được, không thể để ngươi canh chừng một mình, hai người chúng ta