Lâm Bảo dựa vào ánh trăng lặng lẽ đi đến bên ngoài tường viện Nguyên gia, nắm cổ họng giả ba tiếng mèo kêu, sau đó dựa vào tường im lặng chờ.
Nguyên Đông đang ở trong sân ngắm trăng, nghe thấy tiếng mèo kêu quái dị, phì cười, quay đầu nhìn vào trong nhà. Cha mẹ nó đã đi nghỉ ngơi từ sớm, mấy hôm nay bọn họ đều bận rộn vụ thu, quá mệt mỏi, không còn tâm tình ngắm trăng.
Nhìn đến gian phòng của ca ca và tẩu tử, đèn cũng đã tắt.
Nguyên Đông rón rén đi đến trước cửa, mở chốt, mở ra khe nhỏ, lách người qua, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lâm Bảo đang lắng tai nghe động tĩnh, nghe được tiếng động, lập tức quay đầu nhìn, dựa vào ánh trăng, thấy một bóng người chui ra từ khe cửa, nó nhỏ giọng gọi: “Đông ca nhi, là ngươi sao, ta ở bên này nè!”
“Ân, là ta.” Nguyên Đông đi đến, cười nói: “Lâm Bảo, hồi nãy người giả tiếng mèo không giống tẹo nào cả, so với cú kêu còn khó nghe hơn.”
Lâm Bảo cười hì hì gãi đầu: “Không phải ta sợ ngươi nghe không ra à, ta phải cố ý kêu như vậy á!”
Lâm Bảo kéo tay Nguyên Đông, nói: “Ta có mang theo bánh trung thu, hai chúng ta đi tìm chỗ nào, vừa ăn bánh vừa ngắm trăng.”
Nguyên Đông bị Lâm Bảo kéo tay, đỏ mặt, rút tay ra hai lần đều không rút ra được.
Lâm Bảo nắn nắn tay nó, nói: “Đông Nhi, ngươi đừng rút tay, ta chỉ nắm một chút, lúc này cũng không có ai nhìn thấy đâu.”
Nguyên Đông hừ một tiếng, cũng không cố rút tay ra nữa, để mặc Lâm Bảo lôi kéo. Hai đứa ra khỏi thôn, đến bên bìa rừng nhỏ, tìm một bãi đất trống, hai đứa nhỏ nắm tay nhau ngồi xuống.
Mặt trăng trên đỉnh bầu trời, ánh sáng nhàn nhạt soi sáng khắp mặt đất như một tấm lụa mỏng. Lâm Bảo từ trong ngực móc ra một bao giấy dầu, bên trong có chứa hai khối bánh trung thu và một chùm nho, nó lấy một khối bánh trung thu đưa cho Nguyên Đông: “Đông Nhi, ăn miếng này đi, là nhân đậu, rất ngọt.”
Nguyên Đông nhận bánh trung thu, cắn thử, vỏ ngoài mềm mại, nhân đậu dẻo ngọt, ăn vào trong miệng thơm ngọt vô cùng ngon.
Lâm Bảo hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Nguyên Đông nhẹ nhàng ừ nột tiếng, lại nói: “Thứ đồ đắt như vậy lần sau ngươi đừng mang cho ta nữa, để lại ăn đi.”
“Đắt hơn nữa ta cũng vui vẻ mang cho ngươi, ta không có thích ăn ngọt.” Lâm Bảo cười híp mắt.
“Đồ ngốc, có ai lại không thích ăn ngọt chứ.” Nguyên Đông nói xong bẻ một miếng bánh trung thu nhét vào miệng Lâm Bảo. Tay vô tình chạm vào miệng Lâm Bảo, tay nó giống như bị phỏng vội vàng rụt lại.
Lâm Bảo nhai nhai nuốt xuống, cười càng vui vẻ.
Nguyên Đông đánh nhẹ vào người Lâm Bảo: “Không cho cười, cười nữa người ta nghe thấy lại đi ra đây nhìn bây giờ.”
Lâm Bảo nhanh chóng ngậm miệng, nín cười, nhỏ giọng ừ.
Nguyên Đông bẻ bánh trung thu thành hai, mỗi đứa một nửa.
Ngồi dưới ánh trăng, Lâm Bảo cùng Nguyên Dông vừa ăn bánh vừa nói chuyện vặt hàng ngày.
“Lâm Bảo, mấy ngay nay ngươi đều bận rộn thu hoạch lương thực, có mệt hay không?”
“Vẫn được, không mệt, năm nay có Chu đại ca ở đây, việc ta phải làm ít đi rất nhiều. Bắp ngô nhà ta năm nay thu hoạch rất khá, đã kéo về nhà hết rồi, chỉ cần lột vỏ nữa thôi. Mấy ngay nay không thấy ngươi ra ruộng, ngươi ở nhà làm gì à?”
“Cha ta nói trời quá nắng nóng, sợ ta phơi nắng, nên để ta ở nhà lột bắp ngô, với cả học lầm cơm với mẹ ta.”
Vừa nghe Nguyên Đông học làm cơm, Lâm Bảo hứng thú: “Đông Nhi ngươi cũng học làm cơm hả, học làm món gì, ăn ngon không? Khi nào ngươi nấu cho ta