Ngày thành thân định ra là ngày hai mươi tám tháng này, tính ra chỉ còn chưa tới một tháng.
Xác định ngày thành thân rồi, Lâm gia trở nên bận rộn hơn. Lâm Bảo và Lâm Ngọc sắp xếp phòng mới, còn phải trông cửa tiệm. Chu Trạch đi ra bên ngoài mua đồ cho ngày thành thân.
Ngày thành thân phải mặc hỉ phục, Lâm Ngọc muốn hai thước vải đỏ tự mình may. Chu Trạch cảm thấy tự mình may quá mất thời gian, hắn định mua y phục may sẵn, vừa lúc hắn muốn đến phủ thành nhập hàng, tiện thể mua hỉ phục ở đó luôn.
“Chu đại ca, hỉ phục để ngươi mua giày thì để ta làm đi, ta muốn ngươi mang giày ta làm cho ngươi.” Lâm Ngọc nói.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Lâm Ngọc, Chu Trạch không thể từ chối: “Được, mấy ngày tới ta không có ở nhà, buổi tối các ngươi nhớ đóng kỹ cửa, có việc gì thì chạy sang nhờ Lưu thúc giúp đỡ.”
“Ân, ta biết rồi, Chu đại ca, ngươi đi sớm về sớm, đi đường cẩn thận, thượng lộ bình an. Đây là thức ăn ta đã chuẩn bị cho ngươi.”
Chu Trạch: “Ừm, ta nhớ rồi, ngươi ở nhà tự chăm sóc bản thân cho tốt, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Lần này có thêm Lưu Cường đi theo Chu Trạch đến phủ thành, Lưu Cường đứng bên cạnh nói: “Ngươi yên tâm đi Ngọc ca nhi. Trạch ca thân thủ tốt như vậy, còn có ta nữa, làm sao có chuyện gì xảy ra được.”
Tuy nói như vậy, Lâm Ngọc vẫn lo lắng, dặn dò Chu Trạch hồi lâu, thấy sắc trời không còn sớm, mới để hai người họ lên đường.
Xe lừa chạy trên đường, Chu Trạch và Lưu Cường đều không vào bên trong ngồi, mà ngồi ở vị trí đánh xe. Chu Trạch nắm dây cương đánh xe, Lưu Cường ngồi bên cạnh nói chuyện.
“Chu đại ca, Ngọc ca nhi rất đau lòng ngươi á, dặn dò tới lui lâu như vậy.”
Vẻ mặt Chu Trạch tươi roi rói, nói: “Ta nhớ không phải ngươi cũng định thân rồi sao, khi nào thì thành thân?”
Nói đến chuyện này, Lưu Cường lập tức vui vẻ, gãi đầu cười nói: “Ta chậm trễ hơn so với ngươi, phải chờ tới cuối năm nay đây, khà khà~”
“Vậy cũng sắp rồi còn gì, đến lúc đó phải mời ta đến uống rượu mừng nha.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đường xa cũng không cảm thấy nhàm chán.
… …
Sau khi bọn Chu Trạch rời đi, Lâm Ngọc đến cửa tiệm, lấy ra một cái sọt trúc, bên trong có kim và chỉ may cùng vải. Y cắt hình đế giày bắt đầu may vá, dự định làm nhanh cho kịp ngày thành thân. Lâm Bảo không đến cửa tiệm, nó ở lại nhà, dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại chút đồ vật.
Lâm Ngọc ngồi trên ghế nhỏ may đế giày, Hoàng Mao đang nằm bên cạnh khẽ động lỗ tai, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sủa uông uông, nhắc nhở cho Lâm Ngọc biết có người đến.
Lâm Ngọc nghe tiếng ngẩng đầu nhìn ra cửa, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, sợ gió lùa vào cửa phòng, cho nên trên cửa có che một tấm màn cửa bằng bông màu tím. Màn bông bị nhấc lên, một người đi vào.
Lâm Ngọc nhìn thấy người tới, cười nói: “Vân ca nhi, ngươi tới rồi, vào trong này ngồi đi.”
Người đến cũng là tiểu ca nhi, tên là Lưu Vân, cùng tuổi với Lâm Ngọc. Lưu Vân đã đến đây mua đồ nhiều lần, tính cách lại gần gũi giống Lâm Ngọc, thường xuyên qua lại, hai ngươi ngược lại thân quen hơn. Lúc nào Lưu Vân rảnh rỗi sẽ đến đây tìm Lâm Ngọc tán gẫu, nói chút chuyện riêng của đám ca nhi.
Lưu Vân cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc, trong tay Lưu Vân cầm theo một cái sọt nhỏ, bên trong cũng là kim và chỉ may.
Hai người ngồi trên ghế nhỏ, vừa may vá vừa trò chuyện.
“Hai ngày trước nghe ngươi nói qua, vị kia nhà ngươi muốn đến phủ thành. Ta nghĩ ngươi ở nhà một mình buồn chán, cho nên đi qua đây trò chuyện với ngươi.” Lưu Vân trêu ghẹo: “Ta không ngờ nhanh như vậy ngươi đã muốn thành thân, lúc ta nghe mẹ ta nói, ta còn ngạc nhiên đó, ta nhớ tuổi tác của ta với ngươi ngang nhau, qua năm nữa mới thành niên.”
Lưu Vân nói xong ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy không có ai đến mới xích lại gần Lâm Ngọc nói nhỏ: “Ta nghe nói lần đầu tiên của ca nhi đều rất đau, có người mấy ngày còn không xuống được giường, thân thể này của ngươi còn chưa trưởng thành, liệu có chịu nổi hay không?”
Nghe y nói như vậy, mặt Lâm Ngọc đỏ lên, nghĩ nghĩ, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Chu đại ca đã nói hắn không động vào ta, hắn đợi ta trưởng thành mới động phòng.”
Lâm Ngọc nói xong, mặt càng đỏ.
Lưu Vân lắc đầu, ghé vào tai Lâm Ngọc thì thầm: “Lời nam nhân nói, ngươi nghe qua là được, không nên tin là thật. Đến lúc đó hai người các ngươi ngủ trên cùng một cái giường, đắp chung một chăn, củi khô bốc lửa, nam nhân nào có thể nhịn được?”
Lâm Ngọc đỏ mặt, liếc mắt nhìn y: “Chu đại ca sẽ không.”
“Hắn tốt như vậy ư, ngươi tin tưởng hắn như vậy?” Lưu Vân thắc mắc.
Lâm Ngọc gật đầu: “Chu đại ca rất tốt.”
“Có phải là ngươi rất thích hắn?” Lưu Vân trêu ghẹo hỏi.
Lâm Ngọc gật đầu, nói: “Trong nhà ngươi không phải mới cho ngươi định thân hồi đầu năm sao, ngươi kia ra sao, ngươi đã gặp qua hắn chưa?”
Bị Lâm Ngọc hỏi như vậy, Lưu Vân cũng ngượng ngùng: