“Là ta cân nhắc không chu toàn, chữ trên bìa sách này chính là [công pháp luyện võ sơ cấp], đây chính là bản công pháp để luyện võ…” Lưu Thu Sơn nói.
Vị lão đầu vừa đặt câu hỏi nghe đáp án như thế vẻ mặt lập tức có chút kích động: “Thu Sơn, lời ngươi nói là thật sao? Đây nếu đúng là công pháp luyện võ, thì quá tốt rồi. Thôn dân chúng ta có bao giờ được nhìn qua thứ này, nếu đám người trẻ tuổi trong thôn có thể luyện thành, sau này tiến vào trong núi lớn cũng có thể an tâm!”
Cao hứng chưa được bao lâu, ông lại nhíu chân mày, cầm tẩu thuốc trên tay gõ gõ xuống đất, nói tiếp: “Đồ tốt như vậy làm sao lại rơi trước cửa nhà ngươi, giống như có người cố ý đặt ở đó, rất quái lạ.”
Lão đầu nói câu này dĩ nhiên đã nói vào trọng điểm, ở đây toan là những vị cao tuổi đức cao vọng trọng, trải đời đã lâu, sự việc như thế này lại là lần đầu gặp phải, nghe lão đầu nói như vậy, cũng liên tiếp lên tiếng.
“Theo lý thuyết, sách này rơi vào trong thôn chúng ta là chuyện tốt, nhưng lai lịch nó không rõ, lỡ như của đại nhân vật nào đó làm rơi, mà chúng ta lại âm thầm cất giấu, bị người phát hiện, chẳng phải là sẽ khơi mào tai họa, nói như vậy lại trở thành việc xấu.” Một lão giả lên tiếng.
“Lưu đại ca nói có lý, việc này chúng ta cần phải tính toán cẩn thận.” Có người đáp.
“Là muốn tính toán cẩn thận một chút…”
Mọi người ngươi một lời ta một lời thảo luận, Chu Trạch chỉ là bối phận con cháu cũng chỉ biết dểnh tai nghe, không dám tùy tiện lên tiếng. Kỳ thực trong lòng hắn đã có đáp án, lúc nhìn thấy quyển sách kia, cùng với việc Thường Bình đến nhà hắn hôm qua, khẳng định quyển sách này là do Thường Bình để đó.
Nhớ lại những lời mà đêm đó Thường Bình đã nói với hắn, hắn biết Thường Bình vẫn luôn bất bình những việc những gia tộc, môn phái lớn đã làm, thậm chí còn nói muốn chống lại bọn họ. Bây giờ nhìn thấy quyển sách này, Chu Trạch đoán rằng Thườngg Bình đã bắt đầu làm ít chuyện để chống đối với bên kia.
Hơn nữa Chu Trạch cho rằng, Thường Bình lựa chọn để công pháp này lại cho thôn, xem như là một loại báo đáp cùng che chở. Bởi vì Chu Trạch cũng được Thường Bình đưa sách, nhưng hắn vẫn còn cất trong tủ, không biết nên làm sao với nó, để không làm các gia tộc lớn kia chú ý. Nếu như chỉ có một mình hắn thì không sao, bây giờ hắn đã có gia đình, lo lắng nhiều hơn, cần suy nghĩ kỹ càng khi làm bất cứ việc gì.
Chu Trạch vốn có ỹ nghĩ giao sách cho thôn, lại sợ chọc tai họa cho thôn, chuyện cứ như vậy bị trì hoãn. Mà lúc này, chuyện này không cần hắn làm nữa, Thường Bình đã làm rồi.
Hắn có dự cảm, Thường Bình làm việc này đã có suy tính cẩn thận. Hắn lớn mật cho ra một suy đoán, hắn cho rằng bản công pháp này không chỉ xuất hiện trong thôn bọn họ, mà còn xuất hiện trong nhiều thôn làng khác nữa.
Chu Trạch còn nhớ Thường Bình có nói qua, công pháp này chỉ là công pháp nhập môn cơ bản, không phải đặc biệt lợi hại, song do bị các gia tộc lớn nắm giữ, không thể lưu truyền ra nhân gian. Thường Bình trong môn phái chịu đủ nỗi khổ bị chèn ép rất bức xúc, hiện tại đem bản công pháp lưu truyền rộng rãi, để những người dân bình thường được học qua. Nghĩ đến đây, Chu Trạch đối với hành động can đảm, dám đánh vỡ quy tắc nhân gian của Thường Bình vô cùng kính nể.
Mấy vị trưởng bối trong thôn, từng người nói ra ý nghĩ của mình, bọn họ đều đã sống hơn nửa đời người, đã trải qua nhiều chuyện, bọn họ biết bản công pháp đối với đời con cháu của bọn họ là cực kỳ tốt, nhưng đi kèm lại là vận mệnh của cả thôn, có thể mang đến tai họa, đây là điều họ ngàn lần không muốn nhìn thấy.
Thậm chí có người đề nghị vứt bản công pháp đi, có người lại nói giấu đi…
Các loại ý nghĩ đều có, bởi vậy mọi người nói tới nói lui, cũng không biết giải quyết như thế nào, giống như cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, ăn không được vứt thì tiếc.
Cuối cùng, Lưu Thu Sơn đem ánh mắt hướng về Chu Trạch vẫn luôn im lặng, ho nhẹ: “Chu tiểu tử, ngươi ngồi ở đây cũng hơn nửa ngày rồi, ngươi thử nói ý nghĩ của mình xem, đây chính là việc liên quan đến cả thôn. Ngươi đã thành người của thôn, hiện tại thôn ta có việc, ngươi có ý kiến gì cứ nói ra, ta nhìn ngươi bản lĩnh bất phàm, hẳn là người từng va chạm bên ngoài, hẳn là với việc này có suy nghĩ riêng.”
Nghe Lưu Thu Sơn nói xong, mọi người đồng loạt phóng tầm mắt lên người Chu Trạch, mấy vị trưởng bối ở đây đều đã nghe nói, Chu Trạch tuổi trẻ