Lưu Vân trở lại bãi gửi xe, lúc nãy y và Lâm Ngọc đã nói, dạo chợ xong tụ họp tại đây, ngồi xe cùng về thôn.
Trong tay Lưu Vân cầm theo một cái rổ trúc, bên trong chất đầy đồ, mặt y bị gió thổi lạnh đỏ lên, nhìn thấy xe của bọn họ liền nhanh chân đi đến, gật đầu với Chu Trạch xem như chào hỏi.
“Ngươi vào bên trong đi, A Ngọc đang ở trong đó.” Chu Trạch nói, đứng lên nhường chỗ cho Lưu Vân đi lên.
Lưu Vân vào trong buồng xe, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc, thả giỏ trúc trên tay xuống, dùng sức xoa bàn tay, hà hơi vào hai bàn tay cho ấm, miệng lầu bầu: “Lạnh quá, lạnh chết ta rồi.”
Lâm Ngọc nhét tay vào trong áo nãy giờ, lúc này đã ấm áp, vì thế vươn tay cầm lấy tay Lưu Vân, nói: “Tay của ta ấm, giúp ngươi làm nóng nè.”
“Đừng, tay của ta lạnh lắm, sẽ làm ngươi bị lạnh!” Lưu Vân né tránh, lại bị Lâm Ngọc bắt lấy.
Hai bàn tay ấm áp của Lâm Ngọc cầm lấy tay Lưu Vân, đợi ấm hơn, Lưu Vân rút tay về, chỉ vào đồ vật trên xe: “A Ngọc, các ngươi mua đồ cho cả năm hay gì mà nhiều vậy?”
“Có mua gì đâu, toàn là đồ ăn vặt.” Lâm Ngọc đáp.
“Chu đại ca nhà ngươi thật thương ngươi, mua cho ngươi nhiều đồ ăn như vậy.” Lưu Vân trêu ghẹo.
Lâm Ngọc liếc mắt nhìn rổ trúc của Lưu Vân, thấy cò vài món đồ ăn vặt, nói: “Ta thấy trong rổ ngươi có cũng không ít…”
Thấy Lâm Ngọc phát hiện, Lưu Vân cũng không làm bộ, sảng khoái nói: “Ta gặp Nhị Phong trên chợ, là hắn mua cho ta.”
Nụ cười trên mặt Lưu Vân dịu dàng, ánh mắt vui vẻ.
Lâm Ngọc “Ồ~” một tiếng thật dài, vẻ mặt quả nhiên là thế: “Ta còn thắc mắc sao ngươi lại đi dạo chợ một mình, còn muốn đi chung với ngươi, ngươi cũng không chịu, thì ra là như vậy, có phải ngươi đã hẹn trước với Nhị Phong kia đúng không…”
Mặt Lưu Vân nóng lên: “Không có, chúng ta không có hẹn trước, chỉ tình cờ gặp được, ngươi hiểu không, là tình cờ gặp được thôi!” Nói xong vươn tay kẹp lấy cổ Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc cười né tránh, vội vã gật đầu: “Hảo, hảo, ta hiểu, ta hiểu!” Ánh mắt lại hiện rõ vẻ trêu ghẹo.
.
“Được a, A Ngọc, ngươi dám chê cười ta …” Lưu Vân trừng mắt hạnh, càng không buông tha, hai tay kẹp cổ Lâm Ngọc lắc.
Bên này Lâm Ngọc cũng không yếu thế, vươn tay phản kích, hai người nháo một hồi, mới nhìn nhau cười ha hả.
Cười chán chê, Lưu Vân mới nhớ ra Chu Trạch còn ngồi bên ngoài. Đoán rằng lời nói của y và Lâm Ngọc đều đã bị hắn nghe thấy, vội vàng ngừng cười, đưa ngón tay lên miệng làm động tác im lặng, sau đó chỉ ngón tay ra ngoài xe.
Lâm Ngọc hiểu rõ, che miệng nhỏ giọng cười.
Lưu Vân ghé vào tai Lâm Ngọc nói nhỏ: “Đừng cười nữa, đều bị vị kia nhà ngươi nghe thấy hết rồi, ngại chết mất.”
Lâm Ngọc cũng ghé vào tai Lưu Vân nói nhỏ: “Yên tâm đi, Chu đại ca sẽ không chê cười ngươi.”
Chu Trạch ngồi bên ngoài nghe hết toàn bộ câu chuyện, im lặng lắc đầu cười.
Không bao lâu, Lâm Bảo đi mua chong chóng trở lại, chong chóng trên tay theo bước chân chạy của nó quay phần phật.
“Chu đại ca, ta mua được, may mà đến sớm, trễ nữa là bị bán hết rồi!” Lâm Bảo nói.
“Mua được là tốt rồi, vào trong xe đi, chúng ta phải về.”
Lâm Bảo cầm theo đồ vật trèo lên xe, chong chóng trên tay nó rất dễ thấy, Lưu Vân liếc mắt đã nhìn thấy. Y nhìn chong chóng trên tay Lâm Ngọc, lại nhìn chong chóng trên tay Lâm Bảo, ngạc nhiên nói: “Hai huynh đệ các ngươi thích loại đồ chơi này sao? Mỗi ngươi mua một cái, chà chà…”
Lâm Bảo lắc đầu: “Ta không muốn chơi cái này, là ta mua cho Nguyên Đông, ngươi thấy đẹp không?”
“Thì ra là tặng người à, nhưng đây không phải đồ chơi của tiểu hài tử sao? Ngươi xác định muốn tặng cái này?” Lưu Vân hỏi.
“Ai nói chỉ có tiểu hài tử mới có thể chơi, chỉ cần thích, ai cũng có thể chơi, ta không chỉ tặng y cái này, ta còn tặng nhiều thứ khác nữa!” Lâm Bảo chỉ vào bao giấy dầu bên cạnh, ưỡn ngực đắc ý nói.
Lưu Vân phì cười, nói với Lâm Ngọc: “A Ngọc, ngươi xem đệ đệ nhà ngươi thật thương tức phụ. Hiện tại mới định thân, thế mà lúc nào cũng nhớ tới người ta.”
“Còn không phải sao.” Lâm Ngọc cũng cười.
Dù da mặt Lâm Bảo có dày hơn nữa, cũng bị hai người cười cho đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Ca, sao các ngươi lại như vậy, không cho cười nữa!”
Đáng tiếc hiệu quả sau câu nói của Lâm Bảo chính là một trận cười to hơn. Nó không thể tiếp tục ngồi lại trong buồng xe, bực bội chui ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch.
Vừa về đến thôn, Lâm Bảo kêu dừng xe, vội vàng nhảy xuống xe, cầm chóng chóng vội vàng để lại câu nói: “Các ngươi về trước đi, ta đi một lát sẽ về!” sau đó cắm đầu chạy đi.
Chu Trạch nhìn nó như bị lửa thiêu đến mông, lắc đầu cười.
Xe