Thấy Lâm Ngọc cực kỳ muốn nghe tiếp đoạn sau, Chu Trạch đương nhiên thỏa mãn y, hắn không keo kiệt móc ra mười văn tiền, đi đến để lên bàn tròn của thuyết tiên sinh. Mười văn này đã được xem là phần thưởng không nhỏ, bình thường người nghe quá lắm cũng chỉ là cho một, hai văn mà thôi.
Tiền đồng rơi xuống bàn vang lên tiếng leng keng. Thuyết tiên sinh đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra, lắc quạt trong tay, nhìn lên bàn, thấy bên trên có không ít tiền đồng, bên cạnh bàn một nam tử cao lớn tuấn dật đang đứng, nam tử gật đầu với ông, sau đó trở về chỗ ngồi.
Thuyết tiên sinh hiểu ra, số tiền không nhỏ này là do nam tử vừa rồi cho ông, lăn lộn trong giới đã lâu, đương nhiên phải có mắt nhìn người, khách nhân hào phóng khen thưởng càng nhiều, càng không phải pà người có thể đắc tội, vì thế ông gật đầu đáp lại Chu Trạch.
Lâm Ngọc nhìn thấy Chu Trạch thưởng nhiều tiền như vậy thì đau lòng, sợ tiền thưởng cho đi không có tác dụng, lỡ thuyết tiên sinh vẫn không kể tiếp thì sao? Y nghi ngờ hỏi ra miệng lần nữa.
Nam nhân bàn bên cạnh đáp lời, hắn giơ lên ngón cái với Chu Trạch, nói: “Tiểu tử lợi hại, khen thưởng nhiều như vậy, có phải là muốn nghe tiếp? Các ngươi ngồi chờ một lát đi, ta nhìn tâm tình của Trương tiên sinh hôm nay không tệ, có lẽ sẽ được nghe kể lần thứ ba. Mỗi lần được thưởng nhiều, Trương tiên sinh đều sẽ kể ba lần, ta xem như được thơm lây của các ngươi, có thể nghe tiếp một đoạn.”
Trong mắt Lâm Ngọc lộ ra kinh hỉ, nhìn Chu Trạch, nói: “Chu đại ca, chúng thể nghe tiếp một đoạn nữa!”
Chu Trạch nhìn y đáng yêu như thế, vươn tay sờ đầu y: “Ân, có phải rất vui hay không?”
Lâm Ngọc dùng sức gật đầu, như lấy lòng cầm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Chu Trạch: “Chu đại ca ăn điểm tâm đi, điểm tâm này vừa mềm vừa ngọt, bên trong còn có nhân đậu xanh.”
Lúc nãy Chu Trạch đặt đĩa điểm tâm gần Lâm Ngọc, không ăn cái nào, hắn không thích ăn ngọt lắm, Lâm Ngọc thì lại rất thích.
Lâm Ngọc được ăn đồ ngon, liền muốn chia sẻ với Chu Trạch.
Chu Trạch không từ chối, há miệng ăn, ân, hóng vị không tồi, lát nữa có thể mua một ít mang về, để dành cho A Ngọc ăn, Chu Trạch nghĩ thầm.
“Chu đại ca, ăn ngon không?” Lâm Ngọc hỏi.
Chu Trạch nhai điểm tâm gật đầu.
“Vậy thì lại ăn một khối!” Thấy Chu Trạch ăn xong rồi, Lâm Ngọc tiếp tục cầm lên một khối đút cho hắn.
Chu Trạch bị uy lần nữa, bất đắc dĩ nở nụ cười: “A Ngọc, ngươi ăn đi, không cần uy ta.”
“Chu đại ca, có đồ ăn ngon không thể ăn một mình, hai chúng ta cùng ăn.” Lâm Ngọc rất kiên trì, y biết Chu Trạch yêu thương y, mới dành đồ ngon cho y ăn. Nhưng y cũng thích Chu Trạch, cũng muốn cho hắn ăn ngon, hai ngươi đã yêu thương nhau, đều sẽ muốn dành thứ tốt cho đối phương.
“Vậy cũng tốt, ta ăn thêm một khối, A Ngọc, ta không thích ăn ngọt, ngươi tự mình ăn đi. Ta ăn thêm khối này, xem như đã biết được mùi vị, ngươi không cần cho ta nữa.” Chu Trạch nói xong, vẫn há miệng ăn khối điểm tâm Lâm Ngọc đưa đến.
Lâm Ngọc tri kỷ đưa cho hắn chén trà, nhu thuận nói: “Chu đại ca uống trà đi.”
Chu Trạch uống trà, Lâm Ngọc thuận thế đưa tới cho hắn một khối điểm tâm nữa…
“Ba!” Một tiếng thước gõ xuống bàn vang lên, khách uống trà lập tức yên tĩnh, thuyết tiên sinh bắt đầu kể chuyện lần thứ ba trong ngày hôm nay, tiếp tục câu chuyện lúc nãy.
Lâm Ngọc không còn tâm trạng ăn điểm ta, ngồi ngay ngắn, nhìn thuyết tiên sinh, chăm chú nghe ông kể, chỉ sợ bỏ lỡ tình tiết cao trào, y còn muốn ghi nhớ, sau khi về nhà sẽ kể cho Lâm Bảo và Lưu Vân nghe…
Mãi đến khi thuyết tiên sinh kể xong đoạn sách này, Lâm Ngọc đã hoàn toàn đắm chìm vào bên trong câu chuyện, đoán vị tiểu thư gia tộc kia có giúp đỡ tiên sinh nghèo thi đậu trạng nguyên đợc hay không, tiên sinh nghèo nếu có thi đậu trạng nguyên thì có quay về thú tiểu thư hay không…
Kể xong, thuyết tiên sinh cầm tiền thưởng rời đi, khách nhân trong quán trà cũng lục đục rời đi, hai người Chu Trạch đã ngồi lúc lâu, cũng là lúc nên ly khai.
Chu Trạch gọi tiểu nhị đến dặn gói thêm hai phần điểm tâm mang về, sau đó dắt tay Lâm Ngọc rời đi.
“A Ngọc, A Ngọc, hoàn hồn , chúng ta còn có thể đi dạo thêm lúc nữa, sau đó phải trở về, còn muốn mua thứ gì hay không, chúng ta liền đi mua.” Chu Trạch nói.
Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ngả về tây, không ngờ bọn họ đã đi dạo cả ngày, từ sáng cho đến tận bây giờ. Y nhìn tay mình cùng tay Chu Trạch đã cầm rất nhiều đồ, đã mua quá nhiều, vì thế lắc đầu nói: “Không mua nữa, chúng ta trở về thôi.”
Chỗ này cách quán trọ khá xa,