“Nhị Phi, ngươi nói đúng, cũng là ngươi nhìn xa, ta cũng phải tích góp tiền, lát gạch ngói phòng ở, ta đã làm cha, không thể chỉ nghĩ đến ăn uống.”
Lưu Cường nghe Lưu Nhị Phi nói đến chí lý, như tỉnh ngộ, thầm nói, ta cũng đã làm cha, trên có già dưới có trẻ, trong đầu lại toàn nghĩ chuyện ăn uống, đúng là không có tiền đồ. Mới kiếm được ít tiền đầu óc đã mơ mộng, thật không nên. Nếu như có thể xây nhà ngói, sẽ không còn như bây giờ, lúc ấy cả nhà có thể hưởng phúc rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Cường đối với tương lai tràn ngập mong đợi, Lưu Nhị Phi cũng như thế.
Sau khi ăn uống no đủ, Chu Trạch đứng dậy thanh toán, Lưu Cường nhìn thấy, vội vàng đứng lên, dành trả tiền.
“Chu đại ca, ta trả tiền, đã nói là ta mời.” Lưu Cường vội nói, ngăn Chu Trạch, móc bạc ra trả.
Lưu Nhị Phi cũng đi qua nói: “Đúng vậy, Chu đại ca, bữa cơm này chúng ta mời.”
Chu Trạch không đồng ý, ngăn động tác trả bạc của Lưu Cường, nhanh tay thanh toán trước.
Vừa nãy hắn gọi hai món ăn tương đối đắt, muốn cho Lâm Ngọc nếm thử, nếu để bọn Lưu Cường gọi món tất nhiên sẽ không gọi món đắt như vậy, lúc đầu hắn cũng đã quyết định mời bữa cơm này.
Hơn nữa từ thôn đến đây, dọc đường phần lớn là do hai người Lưu Cường đánh xe. Hai bọn họ là người có nhãn lực, có nhiều việc không cần nói, bọn họ đều làm. Riêng điểm này thôi, Chu Trạch mời bữa cơm cũng là phải, hắn cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác.
Chu Trạch nói: “Đừng tranh nữa, lần này ta mời, sau này các ngươi mời lại.”
Chu Trạch nói chuyện có khí phách, không giống loại người hỏng não, nói được làm được, nhanh tay thanh toán tiền.
Giữa nam nhân không cần quá khách sáo, tranh chấp dăm ba vụ việc không cần thiết, còn không bằng lần sau mời ngược lại.
Lưu Cường thấy Chu Trạch kiên trì trả tiền, không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Lần sau nhất định phải để ta mời.”
Lưu Nhị Phi nói: “Chu đại ca, hiện tại ta chưa có khả năng mời ngươi ăn cơm quán, về nhà thì có thể, chờ sau khi trở lại thôn, ta mời ngươi uống rượu, nhất định không được từ chối.”
“Được, nhất định ta sẽ đi!” Chu Trạch không từ chối.
Lưu Nhị Phi gãi đầu cười, hắn vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác mình được thơm lây.
Thanh toán xong, bốn người trở về quán trọ, ai về phòng nấy. Cả ngày hôm nay đều chạy bên ngoài, lúc này Lâm Ngọc đã cảm thấy mệt, đi dạo cả ngày cũng giống như lao động tay chân, còn mệt hơn so với việc nhổ cỏ trong ruộng.
Lâm Ngọc đánh cái ngáp, mí mắt nặng trịch, muốn ngủ. Chu Trạch đến gần hôn lên mặt y: “A Ngọc, dùng nước nóng ngâm chân đi, có thể thư giãn, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.”
Lâm Ngọc gật đầu, chợt nhớ đến chuyện gì, ánh mắt sáng ngời: ” Chu đại ca, hai chúng ta cùng ngâm chân đi.”
Mùa đông, bọn họ không ít lần ngâm chân cùng nhau. Lúc ấy nấu nồi nước nóng, đổ vào chậu gỗ, hai người bỏ chân vào chung, ngồi đối diện nhau, chân to bao lấy chân nhỏ.
“Được, ngươi chờ, ta đi gọi nước nóng.” Chu Trạch gọi tiểu nhị, muốn chậu rửa chân to và nước nóng. Hai người ngồi trên ghế, bỏ chân