Nguyên Đông bị ôm đến sửng sốt, tim đập loạn nhịp, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bảo, ngươi làm gì thế, mau thả ra, cẩn thận không người khác nhìn thấy!”
Nguyên Đông miệng nói buông ra, nhưng lại không giãy sụa. Lâm Bảo dùng sức ôm chặt Nguyên Đông, thân thể tiếp xúc rất gần, còn nghe được cả tiếng tim đập của đối phương.
Ôm ấp ấm áp, thời khác này, hau đứa đều cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ.
Tuy nhiên, Lâm Bảo cũng chỉ dám lớn mật trong nháy mắt, rất nhanh đã buông tay, nó còn bận tâm thanh danh của Nguyên Đông.
Thời điểm buông tay, Lâm Bảo vẫn nhớ đến vừa rồi Nguyên Đông chủ động hôn nó, trong lòng nó khẽ đọi g, ánh mắt rơi xuống bờ môi Nguyên Đông. Nó nhanh chóng cúi đầu, dùng sức hôn lên đó, sau đó nói: “Đông Nhi, ta về đây!”
Dứt lời, Lâm Bảo buông tay, vui vẻ từ Nguyên gia đi về nhà.
Nguyên Đông nhìn theo hướng Lâm Bảo rời đi, Lâm Bảo đã nhanh chóng khuất bóng trong màn đêm, chỉ còn tiếng bước chân vui vẻ vang lên, trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, thế nhưng tiếng bước chân cũng nhanh chóng nhỏ dần. Nguyên Đông sờ bờ môi bị hôn, nở nụ cười, quay người đi vào trong nhà.
“Uông ~” Đang nằm úp sấp bên cửa lớn, Hoàng Mao nghe tiếng bước chân, ngửi được mùi hơi quen thuộc, nó biết là Lâm Bảo đã về, vui mừng đứng lên, cái đuôi phảy qua phẩy lại, nhào đến trước mặt Lâm Bảo, dụi đầu vào ngực nó.
Lâm Bảo mới vừa về đến nhà, đã bị Hoàng Mao nhào vào trong ngực.
Lâm Bảo ôm đầu chó xoa loạn một trận, vỗ vỗ lên đầu Hoàng Mao: “Được rồi, đi chơi đi”.
Hoàng Mao nghe vậy, tiếp tục nằm úp ấp ngay cạnh cửa, nhắm mắt ngủ, lỗ tai dựng thẳng, thời thời khắc khắc nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Lâm Bảo cài cửa, nhìn thấy trong nhà và phòng ca ca vẫn còn sáng đèn, có lẽ là nghe thấy tiếng động, Lâm Ngọc khoác thêm áo cùng Chu Trạch đi ra.
“Là Tiểu Bảo đã về à?”
“Ca, là ta, ta đã về.”
“Không phải đi tặng đồ sao, sai lại về muộn vậy? Ngươi còn không về, chúng sẽ đi tìm đây”. Lâm Ngọc đã quen quan tâm đệ đệ.
“Lúc đi đến đó vừa lúc ta gặp Nguyên đại ca, hắn cứ lôi kéo ta vào nhà ăn cơm, sau đó cha mẹ Nguyên Dống cũng đi ra, cho nên ta ở lại chốc lát. Lúc ăn cơm, bọn họ muốn ta kể lại chuyện Huyện lão gia xử án, ta còn đưa tiwefn đồng Huyện lão gia đã thưởng cho Nguyên Đông. Hai vị ca ca Nguyên gia rất thích tiền đồng lia, cho nên cứ nói chuyện, làm trễ thời gian, khà khà…” Lâm