Lưu Vân đoán được Lưu mẫu đang nghĩ gì, nhưng để tránh phiền phức, y vẫn đợi đi đến chỗ không có ai, mới lên tiếng giải thích.
“Mẹ, người hiểu lầm rồi, gương này không phải con mua, là A Ngọc đặc biệt đến phủ thành mua tặng con làm đồ cưới. Y rất tốt với con, không chỉ tặng gương này, còn có một khối vải rất đẹp, đang ở bên trong đây”.
“Phủ thành mua ? Đồ ở phủ thành sao có thể rẻ, hẳn là tốn không ít tiền, thứ quý trọng như vậy làm soa có thể nhận. Ngươi, đứa nhỏ này sao lại không biết xấu hổ mà nhận”. Lưu mẫu nghe là mua ở phủ thành, kinh ngạc: “Nếu không, ngươi nghe mẹ, đem trả cho người ta đi, vật này quá quý rồi”.
Lưu mẫu cầm hộp gương quan sát tỉ mỉ, quả thật rất đẹp, trong thôn nàng chưa thấy nhà ai dùng gương đẹp như thế này. Thứ tối làm soa có thể rẻ, nhìn khối vải bên trong hộp gương, cầm trên tay nhìn thử, vải mềm mượt trơn nhẵn, hoa văn đẹp đẽ, đoán chừng vải này cũng không phải ít tiền.
Lưu mẫu l là người có nguyên tắc, không duyên không cớ làm sao có thể nhận thứ đồ quý giá như vậy. Trong lòng nàng băn khoăn, cho dù quan hệ hai đứa nhỏ có tốt mấy đi nữa, cũng không nên chiếm tiện nghi của đối phương, tuyệt đối không được. Trong lòng nghĩ sao, Lưu mẫu cũng nói ra miệng như vậy.
“Như vầy đi, trong nhà chúng ta tích góp được không ít trứng gà đỏ, đủ dùng ngày thành thân của ngươi. Ngày mai ngươi đem một rổ đến Lâm gia, ít nhiều gì cũng là tâm ý của chúng ta, tuy rằng chúng at không lấy ra được thứ gì quá tốt, nhưng trứng gà này vẫn lấy ra được”.
“Được đó, nương, ngày mai con liền mang sáng cho A Ngọc, thỏ con nhà chúng ta cũng đã cai sữa, ngay mau con mang hai con qua cho A Ngọc được không? Ngày mai A Ngọc tổ chức sinh thần, con muốn tặng y”.
Nhày mai đúng là sinh thần Lâm Ngọc, Lưu Vân nhớ đến thỏ con bông xù đáng yêu, y muốn lấy chúng làm lễ vật tặng Lâm Ngọc, Lâm Nhọc nhất định sẽ thích.
“Được đó, ngươi đừng bắt con nhỏ, bắt con to ấy. Con to mới nhiều thịt”. Lưu mẫu nói tiếp: “Nếu không thì bắt hai con gà mang đến, gà nhà chúng ta còn nhiều”.
“Không cần, ta cảm thấy A Ngọc thích thỏ con hơn, thỏ con lông xù đáng yêu, con muốn tặng y thỏ con”.
Lưu mẫu liếc mắt nhìn hài tử còn tính trẻ con nhà mình: “Tùy ngươi, thế nào cũng được, người ta đối xửa tốt với mình nên nhớ kỹ, sau này cũng phải tốt lại với người ta”.
“Biết, mẹ, đạo lý này con hiểu mà, người yên tâm đi”. Lưu Vân biết Lâm Ngọc tốt với y, đương nhiên y cũng sẽ đối tốt với Lâm Ngojc, trong lòng y luôn xem Lâm Ngọc là bận hữu tốt.
Chớp mắt đã đến hôm sau, hôm nay chính là sinh thần Lâm Ngọc.
Sáng sớm, tuy rằng Chu Trạch đã thức dậy từ lâu, lại không rời giường, ôm Lâm Ngọc vào ngực, nghiêng người lấy tay chống đầu, một tay khoác lên eo Lâm Ngọc, đánh giá dung nhan Lâm Ngọc từ khoảng cách gần.
Trong mắt Chu Trạch, Lâm Ngọc thật đáng yêu, khiến người yêu thích, làm hắn để trong lòng.
Chu Trạch rất thích lúc sáng thức dậy, lặng lặng ngắm nhìn Lâm Ngọc. Đây là người hắn yêu, muốn bảo vệ, là người trải qua cả đời cùng hắn. Nhiều lúc hắn lo sợ đây chỉ là giấc mộng Nam Kha, khi tỉnh lại, hết thảy không có tồn tại.
Mỗi sáng thức dậy hắn đều lẳng lặng ngắm Lâm Ngọc hồi lâu, xác định y vẫn ở đây. Mỗi khỉ thức dậy, vừa mở mắt ra, nhìn thấy ái nhân bên cạnh, cảm giác này thật sự quá tốt, Chu Trạch rất quý trọng cuộc sống như bây giờ.
Từ lâu, nội tâm Chu Trạch luôn cảm thấy cô độc, hắn mất nhà từ nhỏ, không có nhà, không có chỗ để về, liền không có lòng trung thành, nội tâm vẫn luôn phiêu đãng.
Sau khi đến đây, Chu Trạch có ai nhân, lập gia thất, có nhà của bản thân, nội tâm không còn cô độc trôi nổi, trong ngực luôn cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn.
Lâm Ngọc ngủ rất ngoan, tư thế ngủ quy củ, y thích dựa sát vào ngực Chu Trạch ngủ, đầu dựa vào ngực hắn, điều này làm y cảm thấy an tâm.
Chu Trạch cũng rất hưởng thụ cảm giác hàng đêm hai người ôm nhau ngủ, khi đó, Chu Trạch sẽ ôm Lâm Ngọc vào