Dị Thế Lưu Đày

Chương 388: Tin tức về cuộc tụ hội mười năm một lần của Cửu Đại Thường Thành


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

61c96fbc39ac64f8f9ea9b1115e7b678

“Cô muốn làm nữ vương?”
Ngày kế, Lạp Mạc Na chủ động cầu kiến Nguyên Chiến, muốn nói chuyện.

Lạp Mạc Na lập lờ tỏ vẻ chỉ muốn gặp riêng Nguyên Chiến để nói, những người khác không thể tham dự.

Nhưng khi Lạp Mạc Na đi vào phòng tiếp khách, vẫn phát hiện có hai người ngồi trên chủ vị.

Nghiêm Mặc cười với Lạp Mạc Na, sau đó bắt đầu nhắm mắt ngủ gà ngủ gật… Tên gia súc chết tiệt tối hôm qua dằn vặt hắn tới hơn nửa đêm, hôm sau lại còn không cho hắn ngủ nướng, nhất quyết kéo hắn cùng đi gặp đại công chúa người ta, rõ ràng người ta không muốn thấy hắn mà.

Lạp Mạc Na thấy hắn nhắm mắt, liền nghĩ vị Mặc vu này đang làm chuyện thần bí gì đó, tỷ như câu thông với thần, sau khi hành lễ với Nghiêm Mặc, cô cũng không quấy rầy hắn nữa.

Sau khi đơn giản hỏi thăm nhau rồi ngồi xuống, Lạp Mạc Na thu lại tất cả những cảm xúc dư thừa, không chút che giấu mục đích của mình khi đến: “Âm Thành chúng tôi có mục đích cũng giống như Thổ Thành, hy vọng Cửu Nguyên có thể suy xét việc gia nhập Âm Thành, Âm Thành tôi sẽ cho Cửu Nguyên địa vị Trung Thành, những điều kiện khác có thể đàm phán.”

Nguyên Chiến đặt tay lên tay ghế, thần thái ung dung: “Tôi nhớ rõ Âm Thành cách Cửu Nguyên rất xa.”

Lạp Mạc Na không nhanh không chậm thuyết phục: “So với Thổ Thành cũng không xa mấy. Quý bộ lạc nằm ở nơi hoang dã, kề bên thế lực phía nam Thổ Thành và thế lực phía bắc Hỏa Thành, phía đông tuy không giáp với Âm Thành chúng tôi, nhưng mảnh đất kia sớm hay muộn gì sẽ bị hai phe ta kéo dài tới, nếu Cửu Nguyên đồng ý gia nhập Âm Thành, tôi có thể đại diện Âm Thành đồng ý đưa mảnh đất vẫn chưa có thế lực nào chiếm lĩnh kia cho các anh phát triển.”

Nguyên Chiến cười nhạo, tuy bọn họ vẫn chưa có đủ võ lực để mở rộng đến vùng đất Hắc Sâm Nguyên phía đông, nhưng Nghiêm Mặc đã đi cùng hắn khảo sát một chuyến, địa hình nơi đó cũng gần như nắm rõ: “Nơi đó là tảng rừng nguyên thủy rộng lớn cùng với những dãy núi chạy dài, bên trong không biết ở bao nhiêu quái vật và dã nhân đóng chiếm, tôi nghĩ Âm Thành không phải là không muốn chiếm nó, mà là không có sức chiếm đúng không?”

“Vậy Cửu Nguyên có muốn mảnh đất kia không?” Lạp Mạc Na hỏi thẳng.

Nguyên Chiến sao có thể bị lời nói như vậy làm cho bối rối: “Nếu tôi muốn lấy mảnh đất nào thì sẽ tự mình đi lấy, không cần ai đưa cho, mà nơi đó vốn dĩ vô chủ. Nếu Âm Thành thực sự có thành ý, vậy lấy phương pháp chế tạo ao sóng âm và pháo sóng âm tới đi.”

Lạp Mạc Na cũng cười: “Được, chỉ cần anh đồng ý làm vương phu của tôi.”

Lạp Mạc Na nói xong còn nhìn sang cậu tư tế thiếu niên kia, nhưng người nọ ngay cả mí mắt cũng không động lấy một cái.

Nguyên Chiến nhướng mày: “Sao? Lạp Mạc Na điện hạ cũng muốn gả đến Cửu Nguyên?”

Lạp Mạc Na thu hồi ánh mắt: “Không, là thủ lĩnh Chiến anh đến Âm Thành làm vương phu của tôi, nếu như vậy, Cửu Nguyên và Âm Thành sẽ là người một nhà, thần điện cũng sẽ đồng ý cho Cửu Nguyên ao sóng âm và pháo sóng âm.”

“Cô muốn làm nữ vương?” Nguyên Chiến Na có chút tán thưởng đối với Lạp Mạc, địa vị của nữ giới trong thế giới này thấp vì giá trị vũ lực của họ thấp, nhưng mọi người vẫn chưa có cái suy nghĩ cứ là phụ nữ thì yếu ớt, chỉ nên giúp chồng dạy con, điều này có thể nhìn ra từ việc các thế lực thành cho phép con gái có quyền thừa kế, thần điện cũng có thể có nữ tư tế.

Lạp Mạc Na lại hỏi: “Anh cảm thấy tôi không thể?”

Nguyên Chiến cười ha hả: “Đương nhiên không, nói thật, tôi cảm thấy cô thích hợp làm thành chủ Âm Thành hơn mấy anh em của cô nhiều.”

“Vậy thủ lĩnh Chiến có hứng thú làm vương phu của nữ vương Thượng Thành không?” Lạp Mạc Na tạm dừng, lại nhấn mạnh một câu: “Chỉ cần có tôi, anh sẽ có tất cả. Nếu anh muốn mở rộng thế lực, toàn bộ Âm Thành sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho anh.”

Nghiêm Mặc nói ngủ liền ngủ, bây giờ sức mạnh linh hồn của hắn đã đạt tới cảnh giới khi hắn không muốn bị ngoại giới quấy nhiễu thì không gì ở thế giới bên ngoài len vào được, lại nói, có Nguyên Chiến bên cạnh, hắn cũng không sợ có ai ám hại hắn, nên ngủ rất yên tâm.

Nguyên Chiến nghe thấy nhịp thở của người bên cạnh, liền biết đối phương ngủ thật rồi, hắn buồn cười, vô cùng tự nhiên đưa tay qua đặt trên bụng hắn, tay vịn giữa hai chiếc ghế biến mất không một tiếng động.

Nguyên Chiến làm rất tự nhiên, Lạp Mạc Na lại nhìn mà khóe mắt co giật, đây là đang dùng hành động để nói cho cô biết, hắn không có hứng thú với việc làm vương phu của cô sao?

Lạp Mạc Na không muốn tự rước lấy nhục, lập tức chủ động vứt cái đề tài này đi, nói sang chuyện: “Dù anh có muốn làm vương phu của tôi hay không, thì nếu Cửu Nguyên gia nhập Âm Thành, Âm Thành tất nhiên sẽ không bạc đãi Cửu Nguyên.”

“Nếu tôi không muốn thì sao?” Nguyên Chiến không chút để tâm hỏi ngược lại.

Lạp Mạc Na không trực tiếp trả lời: “Không biết thủ lĩnh Chiến có nghe tới cuộc tụ hội mười năm một lần của Cửu Đại Thượng Thành không?”

“Nghe Chú Vu nói sơ sơ rồi.”

“Vậy không biết Chú Vu đại nhân có nói với các anh không, mỗi khi cuộc tụ hội của Cửu Đại Thượng Thành được tổ chức, bọn họ sẽ tiến hành… giao dịch với các thế lực dưới trướng và thế lực mới nổi?”

Nguyên Chiến dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương nói rõ ràng.

Có Chú Vu, Lạp Mạc Na cũng không dám nói bậy, mà ăn ngay nói thật: “Mười năm tụ hội một lần, Cửu Đại Thượng Thành sẽ triển lãm thực lực của mình, trừ Vu Thành không có hứng thú trong việc mở rộng thế lực, thì tám tòa Thượng Thành khác đều có phân chia mạnh yếu, kẻ mạnh có thể có nhiều địa bàn, nhiều dân cư, và các lợi ích khi giao dịch, kẻ yếu thì ngược lại.”

Nguyên Chiến nhéo nhéo tư tế đại nhân của mình, Nghiêm Mặc không quá tình nguyện mà mở mắt.

“Mời nói tiếp.” Nguyên Chiến cười cười.

Lạp Mạc Na không biết rốt cuộc Chú Vu có nói những chuyện này hay chưa, chỉ có thể đắn do: “Giữa Cửu Đại Thượng Thành cũng có xếp hạng, thứ tự xếp hạng đương nhiên là dựa theo thực lực từng thành, mà phương pháp tốt nhất để xếp hạng là so đấu, so đấu chia làm bốn loại, lần lượt là chiến đấu giữa các chiến sĩ thần huyết, so vũ khí, chế thuốc và thực lực của tư tế. Bởi vì Vu Thành không tham gia xếp hạng, nên hạng nhất luôn được để trống. Mười năm trước, thực lực Thổ Thành đứng ở vị trí thứ năm đã rớt xuống thứ sáu, tổn thất một tòa Trung Thành và tất cả đất đai cùng thế lực dưới trướng tòa Trung Thành đó.”

“Cho nên Thổ Thành thà nhân nhượng và hạ thấp mình trước ‘bộ lạc nhỏ yếu’ là Cửu Nguyên chúng tôi để dẹp bỏ thù hận lúc trước?” Cuối cùng thì Nghiêm Mặc cũng hiểu rõ điều mà hôm qua mình còn đang thắc mắc.

Chắc là Thổ Thành muốn Nguyên Chiến thay chiến sĩ thần huyết của bọn họ để tham gia cuộc tỷ thí. Chẳng trách năm năm trước bọn họ lại tổ chức cuộc tuyển chọn chiến sĩ cho thần điện, chắc là từ khi đó bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc tụ hội mười năm một lần này.

Lạp Mạc Na nghe ra ý châm chọc trong lời của Mặc vu nên giữ im lặng.

Nguyên Chiến cười hỏi Lạp Mạc Na: “Cao thủ của Âm Thành hẳn là không ít đi? Chẳng lẽ các cô cũng giống như Thổ Thành, cần tôi tham gia tỷ thí?”

Câu trả lời của Lạp Mạc Na lại nằm ngoài dự liệu của hai người, cô cười cười: “Không, trước khi tới tôi vẫn không hiểu biết gì về thực lực của thủ lĩnh Chiến, đương nhiên nếu thủ lĩnh Chiến đồng ý gia nhập Âm Thành, và qua được cuộc tỷ thí đó, giành lấy thứ hạng cao cho Âm Thành vậy thì càng tốt. Lần này tôi tới đây ngoại trừ mời Cửu Nguyên gia nhập Âm Thành, thì còn có một mục đích khác, kỳ thật là do Đại Tư Tế Âm Thành phó thác, muốn giao dịch mấy phương thuốc luyện chế thuốc trung cấp và cao cấp với Mặc vu đại nhân của quý bộ lạc.”

Nghiêm Mặc sửng sốt, sau đó nhớ tới việc mình thông qua Nguyên Chiến mà để lại cho Tri Mẫu phương pháp chế tạo thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn. Hắn nghĩ, có lẽ không phải Âm Thành không có phương thuốc nào tốt hơn, nhưng vì để không có sơ hở nào, hắn đã gián tiếp xúi giục cho xài hết.

Nguyên Chiến: “Lạp Mạc Na điện hạ, nói cách khác, mục đích cô tới đây có ba, thứ nhất, hy vọng Cửu Nguyên chúng tôi gia nhập Âm Thành; thứ hai, hy vọng tôi trở thành vương phu của cô; thứ ba, muốn có được phương thuốc của tư tế tôi.
Đúng không?”

Lạp Mạc Na còn một mục đích nữa, năm năm trước cô ta từng động tâm, muốn đi theo vị Mặc vu thần bí kia học tập, hiện giờ sự xúc động đó tuy đã biến mất, nhưng ước muốn đối với Mặc vu vẫn còn, vốn là muốn kết thân với người nọ, nếu có được sự chỉ dạy về phương diện sức mạnh linh hồn thì càng tốt, nhưng bây giờ lão Mặc vu biến thành một cậu thiếu niên, cậu thiếu niên đó còn có quan hệ người yêu với thủ lĩnh Chiến, điều này làm chút tâm tư muốn thỉnh giáo còn lại của cô hoàn toàn biến mất.

Đương nhiên, cô sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng, nghe Nguyên Chiến hỏi, cô liền cười gật đầu: “Cái mục đích thứ hai ngài có thể không cần để ý, trọng điểm vẫn là hy vọng Cửu Nguyên gia nhập Âm Thành.”

Nguyên Chiến: “Vậy vấn đề của tôi vẫn là cái kia, nếu chúng tôi không muốn gia nhập bất cứ thế lực nào thì sao?”

Lạp Mạc Na khẽ hé môi: “Các thế lực mới nổi mà không thuộc bất cứ thế lực nào đều sẽ trở thành đối tượng mà Cửu Đại Thượng Thành tranh đoạt, càng cường đại càng giàu có thì sẽ càng bị người ta chú ý. Đến lúc đó, một khi Cửu Nguyên bị chia cách, dù Cửu Nguyên không thừa nhận cũng không được, bởi vì đến lúc đó các anh không chỉ đối đầu với một tòa Thượng Thành, mà là chín tòa!”

Đề nghị này của Âm Thành, Nguyên Chiến cũng không cho một câu trả lời dứt khoát, chỉ nói mình cần mấy ngày để cân nhắc. Hắn phải đợi Chú Vu về, hỏi xem cuộc tụ hội này sẽ gây ảnh hưởng gì tới Cửu Nguyên. Tuy Lạp Mạc Linh biết một chút, nhưng không biết nhiều bằng ông.

Tính số ngày, chắc Chú Vu đã sắp trở về rồi.



Hai ngày sau, Nguyên Chiến mời sứ giả Âm Thành và Thổ Thành tham gia ngày lễ lớn nhất trong mùa hè của Cửu Nguyên, lễ Thất Diệu.

Lễ Thất Diệu được định ra từ cái ngày chọn vợ cho các chiến sĩ Cửu Nguyên năm năm trước, đại hội lần đó tuy có hơi tùy ý và mang tính chất cưỡng ép, nhưng đó là ngày có nhiều đôi bạn đời xuất hiện nhất, làm Cửu Nguyên năm sau chào đón rất nhiều sinh mệnh mới được sinh ra, phải nói là nhiều nhất kể từ khi thành lập bộ lạc tới nay.

Mặc dù cái bắt đầu này không được tốt đẹp cho lắm, nhưng bởi vì lần đó có rất nhiều người kết bạn đời, theo lịch Vấn Thiên lại vừa lúc là ngày mùng bảy tháng bảy, tư tế đại nhân sau một lần hiến tế Tổ Thần, nói Phụ Thần và Mẫu Thần chúc phúc, từ hôm nay, Cửu Nguyên cứ tới mùng bảy tháng bảy mỗi năm thì những nam nữ chưa lập gia đình sẽ thổ lộ tâm ý với nhau.

“Nếu như hôm đó trời mưa hoặc trời đầy mây thì chính là Mẫu Thần chúc phúc. Nếu là trời nắng thì do Phụ Thần chúc phúc. Thất, nghĩa là tháng bảy. Diệu, nghĩa là ánh mặt trời và hạnh phúc, cho nên mới gọi là lễ Thất Diệu.” Ô Thần làm hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu tiểu sử của ngày lễ này cho sứ giả hai thành.

Ngày này, người Cửu Nguyên đều mang nét cười trên mặt, tất cả mọi người đều chạy ra quảng trường ở ngoại thành, nơi đó sẽ có lửa trại đốt từ chạng vạng cho đến sáng hôm sau, những nam nữ chưa lập gia đình đều có thể tham gia, còn có rất nhiều người tới xem náo nhiệt.

Nơi này có người chuyên quản lý chuyện hôn phối để tác hợp cho những nam nữ chưa lập gia đình muốn kết thân vào ngày đó, nam và nữ đều có đài đứng riêng, có thể tự mình đi lên, thích ai thì tặng hoa cho người đó, nếu người được tặng hoa cũng có ý, thì sẽ nhận hoa.

Có vài người hay mắc cỡ, muốn nhờ người nhà hay bạn bè giúp đỡ, vì thế mà xảy ra không ít chuyện cười.

Mà tộc Đa Nạp khi trước từng bị người bài xích nay nổi tiếng là yêu vợ chìu vợ, còn giỏi đi săn, giá trị vũ lực cao, hiện tại đã trở thành đối tượng bạn đời được hoan nghênh nhất, Cửu Nguyên có quy tắc một chồng một vợ, nhưng Đa Nạp lại là tình huống đặc thù, dù sau khi được thủ lĩnh và tư tế đại nhân cho phép, họ vẫn tôn trọng quy tắc của bộ lạc.

Cũng bởi vì tình huống đặc thù của tộc Đa Nạp, có vài người còn chưa từ bỏ ý định, nói nếu Đa Nạp có thể hai chồng một vợ, vậy những người khác cũng có thể một chồng hai vợ.

Lạp Mạc Na nghe đến đó liền nhịn không được hỏi: “Vậy thủ lĩnh Chiến và Mặc vu đại nhân trả lời thế nào?”

Ô Thần cười ha hả: “Tư tế đại nhân nghe xong liền nói một câu: Được, chỉ cần vợ của anh cũng giống như tộc Đa Nạp, chẳng những là ruột rà, mà còn là một người một thú, thì được thôi.”

Lạp Mạc Na cười ra tiếng, cô rất thích bầu không khí của ngày lễ Thất Diệu, nghĩ nếu Âm Thành cũng có thể tạo một ngày như vậy cũng vui.

Công chúa Diệu Hương trộm nhìn Nguyên Chiến, nghĩ xem có nên lợi dụng ngày lễ đặc biệt này của Cửu Nguyên để lớn mật một phen không.

Xà Đảm yên lặng quan sát người Cửu Nguyên, hắn rất phản đối việc Cửu Nguyên không có nô lệ.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không muốn đi tiếp khách, nhưng địa vị của mình khiến hai người không thể từ chối công việc này. Cũng may Ô Thần và Diệp Tinh rất lanh lẹ, ôm hết toàn bộ việc giới thiệu và tạo không khí giúp hai người.

Trên bầu trời có tiếng Anh Chiêu truyền đến.

Nghiêm Mặc có dự cảm, ngẩng đầu nhìn trời.

Con Anh Chiêu kia sà xuống chỗ bọn họ: “Tiểu Mặc, sư phụ bây về rồi đây! Xem ta mang cho bây thứ tốt gì nè!”

“Sư phụ!” Nghiêm Mặc cười rộ lên.

Anh Chiêu vừa đáp, Chú Vu còn chưa xuống khỏi người nó thì đã la quai quái: “Cái quỷ gì? Bọn này không phải là người Thổ Thành à? Sao lại chạy tới Cửu Nguyên chúng ta? A Chiến, sao bây không giết chết chúng đi?”

Người Thổ Thành: “…”

Nghiêm Mặc cười ha hả: “Sư phụ, vẫn chưa nói với ngài, sứ giả Thổ Thành bảo, chỉ cần Cửu Nguyên chúng ta chịu gia nhập Thổ Thành bọn họ, thì bọn họ chẳng những xóa bỏ thù hằn trước kia, mà còn lập tức cho chúng ta cái danh Trung Thành nữa đó nha!”

Nguyên Chiến chen thêm câu: “Nghe nói nếu không gia nhập thế lực nào, thì Cửu Nguyên chúng ta sẽ bị Cửu Đại Thượng Thành cùng tấn công đó.”

“Cái rắm ấy!” Chú Vu xoay người tuột xuống khỏi Anh Chiêu, cực kỳ khinh thường mắng: “Đừng đạp bẫy của tụi nó, mắc gì Cửu Nguyên chúng ta phải gia nhập cái thế lực chó má của tụi nó, khi nào rảnh chúng ta đi vớt một cái Thượng Thành lên chơi.”

Nghiêm Mặc giơ hai tay tán thành: “Sư phụ uy vũ!”

Nguyên Chiến tò mò: “Vớt làm sao?”

Chú Vu bàn tay vung lên: “Tụi bây theo ta, làm sư phụ ta phải nói chuyện rõ ràng với tụi bây, mắc công hai nhóc tụi bây bị người ta lừa!”

Xà Đảm và Lạp Mạc Na muốn đi qua hành lễ, nhưng bị Chú Vu lão trừng mắt, tất cả đều khựng lại không dám tới gần một bước.

Chú Vu thấp giọng mắng: “Dám thừa dịp ta không có ở nhà, gạt đồ đệ ngoan của ta, hừ hừ! May là ta về kịp.”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, xem ra cuộc tụ hội mười năm một lần của Cửu Đại Thượng Thành còn có nội tình khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện