Dị Thế Lưu Đày

Chương 390: Thử thách của sứ giả Vu Thành


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

3b6c650db5dc6de3b6bf9e53f3fa4d01

“Đây mới là thái độ của Thượng Thành”
Chú Vu nói Vu Thành phái người tới đón cũng không chỉ là ‘đón’ bình thường, bảo Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc phải cẩn thận đối đáp.

“Tư tế của thần điện Vu Thành có thể phát hiện ra sự tồn tại của Cửu Nguyên, cũng có thể cảm giác được cường giả xuất hiện, nhưng dù có mạnh thế nào thì khi chưa tiếp xúc, bọn họ cũng không thể nhận xét. Vì thế, mỗi lần Vu Thành ra ngoài đón một thế lực cường đại nào đó không thuộc về chúng thành, đều sẽ phái người thăm dò họ trước, tụi bây có thể xem như đây là khảo nghiệm để lấy tư cách trước khi tham gia cuộc tụ hội của chín thành, người qua khảo nghiệm sẽ được đón đi, không qua được thì không xứng để Vu Thành phải thêm cho họ một chiếc ghế.”

Rất nhanh, sự thật đã cho hai người Nghiêm Mặc biết, Chú Vu không nói sai, vị sứ giả Vu Thành vừa đến liền tỏ thái độ ‘lai giả bất thiện’.

Ngày hai mươi sáu tháng tám theo lịch Vấn Thiên, người Cửu Nguyên thấy Cốt Điểu.

Mới đầu bọn họ còn tưởng là người nhà đi đâu đó về, nhưng chiến sĩ ở trạm canh gác tinh mắt, phát hiện con Cốt Điểu kia nhỏ hơn con Cốt Điểu của tư tế đại nhân một vòng, hơn nữa hình dáng cũng không giống nhau lắm.

Người ở trạm canh gác liền báo cho cấp trên, rất nhanh sau đó có chiến sĩ thủ thành cưỡi Anh Chiêu bay lên trời, tới gần Cốt Điểu.

Người trong Cốt Điểu dùng tinh thần lực truyền lời, nói rõ thân phận của mình, bảo mình là sứ giả đến từ Thánh Thành.

Chiến sĩ thủ thành nghe thấy hai chữ Thánh Thành liền nổi lòng tôn kính, cấp trên cũng đã truyền lời xuống, rằng trong khoảng thời gian này sẽ có sứ giả tự xưng mình là người của Vu Thành hoặc Thánh Thành tới chơi, người nào nhận được tin nhất định phải tỏ đủ thái độ tôn trọng.

Chiến sĩ thủ thành dùng loa nói với người trong Cốt Điểu, bảo bọn họ đáp xuống đất, rất nhanh sẽ có người tiếp đón.

Người trong Cốt Điểu đồng ý, nhưng một chiến sĩ thủ thành khác bay lên lại phát hiện con Cốt Điểu kia không những không đáp xuống, mà còn bay thẳng đến thần điện thiêng liêng của bọn họ, lập tức có chiến sĩ bay qua ngăn cản.

“Sứ giả đại nhân, xin dừng lại! Phía trước là núi thần của Cửu Nguyên chúng tôi, khi không được sự cho phép thì bất kỳ ai cũng không thể đi qua.”

Cốt Điểu không thèm đếm xỉa tới, còn bay lên cao hơn để tiếp tục tới thần điện trên núi.

Khi tin tức truyền lên cấp trên, Nguyên Chiến đang ở cùng Đại Sơn thương lượng địa điểm săn thú trong mùa thu năm nay, nghe thấy tin sứ giả Vu Thành không màng tới khuyên cáo, cứ tiếp tục bay về phía thần điện, nét mặt liền trầm xuống.

Đại Sơn nhíu mày: “Tư tế đại nhân bây giờ đang ở đâu?”

Nguyên Chiến đã đứng lên đi ra ngoài: “Em ấy bây giờ ở trong thần điện giúp các chiến sĩ kích phát năng lực thần huyết.”

Không sai, Nghiêm Mặc hiện giờ đang ở trong thần điện, cùng sư phụ hắn giúp Hắc Kỳ thức tỉnh năng lực thần huyết. Không giống lúc bình thường Nghiêm Mặc đi theo Chú Vu học nguyền rủa, bây giờ Nghiêm Mặc là chủ lực, Chú Vu là trợ thủ.

Hắc Kỳ là anh ruột của khối thân thể mà Nghiêm Mặc xuyên vào, nếu năng lực của tộc Diêm Sơn có thể thức tỉnh thì sẽ rất hữu dụng với Cửu Nguyên, nhưng vì hành vi phản bội của Hắc Hương, hơn nữa khi đó tộc Diêm Sơn có không ít người đi theo muốn cướp lương thực bỏ trốn, nên có một đoạn thời gian dài Nghiêm Mặc không giúp bất cứ ai trong bọn họ thức tỉnh năng lực.

Hắc Kỳ là người đầu tiên, sở dĩ anh ta được chọn cũng là vì Nghiêm Mặc đã quan sát đối phương suốt năm năm, cảm thấy đối phương đã đủ trung thành với Cửu Nguyên, năng lực ngoại giao cũng không tồi, sau khi Nguyên Chiến chủ động đề cử anh ta, lúc này hắn mới quyết định giúp anh ta kích phát năng lực thần huyết.

Mấy năm gần đây đã khác với trước kia, hiện giờ việc kích phát năng lực thần huyết đã trở thành cách khen thưởng mà Cửu Nguyên dành cho các chiến sĩ đặc biệt, người dù có cống hiến thật lớn mà không đủ trung thành cũng không thể lấy được phần thưởng này.

Thông thường, người Cửu Nguyên khi vào học viện hoặc trường quân đội thì có thể học phép huấn luyện sơ cấp, mà người học phép huấn luyện sơ cấp sẽ dễ kích phát năng lực thần huyết hơn trước khi chưa được học, nhưng không phải ai cũng kích phát được, mà ngược lại, người có thể kích phát năng lực thần huyết một cách tự nhiên vẫn là số ít, hầu như cứ một trăm thì có một.

Tuy Chú Vu nói tỉ lệ như vậy đã là rất lớn, các bộ lạc nhân loại có được một chiến sĩ thần huyết trong một ngàn người đã coi như rất tốt rồi, mà chúng thành cũng giống thế.

Về phần các chiến sĩ được Nghiêm Mặc đích thân kích phát đều thức tỉnh năng lực thần huyết, nói cách khác, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể biến tất cả người Cửu Nguyên thành chiến sĩ thần huyết, chẳng qua, năng lực sau khi thức tỉnh sẽ dựa vào thể chất cá nhân mà phân chia cao thấp không giống nhau.

Theo như cách nói của Chú Vu, đây là năng lực không nên tồn tại! Nếu để cho người khác biết, kết cục của Nghiêm Mặc tuyệt đối sẽ không phải là được tâng bốc tán tụng đâu, mà sẽ bị tất cả các tư tế Thượng Thành liên thủ lại giết chết —— bất luận năng lực gì siêu nhiên vượt trội, sẽ chỉ khiến người ta sợ hãi.

Lúc trước Nguyên Chiến không biết năng lực này của Nghiêm Mặc lợi hại tới mức nào, bây giờ sau khi nghe Chú Vu nói vậy, hắn liền nghiêm khắc hạn chế việc Nghiêm Mặc giúp các chiến sĩ kích phát năng lực thần huyết.

Bản thân Nghiêm Mặc cũng không định đánh vỡ sự cân bằng của thế giới này, hắn chỉ cần tỉ lệ chiến sĩ thần huyết của Cửu Nguyên cao hơn các thế lực khác là được, vừa lúc Chú Vu và Nguyên Chiến đều đưa ra yêu cầu như vậy, hắn cũng thuận tay đẩy thuyền, nâng cao độ khó trong việc kích phát năng lực thần huyết, nói với bên ngoài là cần tế thần bảy ngày và trả cái giá cực lớn mà còn chưa chắc sẽ thành công.

Về phần trường hợp thành công trăm phần trăm lúc trước, Nghiêm Mặc nói bản thân người được kích phát đã có huyết mạch đậm, hắn chẳng qua chỉ là nhận ra rồi giúp bọn họ thức tỉnh sớm mà thôi, đối với việc này, Cửu Nguyên không một ai nghi ngờ.

Đương nhiên, đám người Tranh và Thâm Cốc không phải kẻ ngốc, bọn họ đã sớm biết vần đề tuổi tác có thể tự mình thức tỉnh năng lực thần huyết qua các đời tộc nhân truyền lại, cho nên bọn họ hiểu rất rõ rằng nếu không có tư tế đại nhân của bọn họ hỗ trợ, thì suốt đời này bọn họ sẽ không thể thức tỉnh năng lực thần huyết.

Nhưng những người được lựa chọn để kích phát năng lực thần huyết trong đợt đầu tiên đều là những chiến sĩ trung thành nhất với Nghiêm Mặc và Cửu Nguyên, dù bọn họ biết tư tế đại nhân đang che giấu năng lực thần kỳ của mình, bọn họ cũng sẽ không nói ra ngoài, thậm chí bọn họ còn ước gì tư tế đại nhân có thể giấu năng lực của mình kỹ hơn nữa.

Mà đây cũng là nguyên nhân khiến Nghiêm Mặc phải tốn một đống thời gian để nghiên cứu phương pháp tu luyện võ lực. Sau khi thí nghiệm nhiều lần, hắn phát hiện phép huấn luyện mà sách hướng dẫn cho hắn có điểm đặc biệt, sơ cấp có thể thông dụng, từ trung cấp trở lên thì các chiến sĩ phi thần huyết chỉ cần bỏ phần tu luyện tinh thần lực, lại bỏ bớt một ít đường kinh tuyến năng lượng không cần dùng đến, là có thể cho các chiến sĩ thuần võ lực sử dụng.

Bởi vì nghiên cứu ra kết quả này, Nghiêm Mặc được giảm hai mươi ngàn điểm cặn bã.

So ra thì con số hai mươi ngàn này thật sự không tính là nhiều, ấy còn là khi hắn đã đạt thành tựu thánh nhân cấp thứ ba, giá trị cặn bã khi giảm được sẽ tăng gấp đôi.

Nghiêm Mặc nghĩ, dựa vào số điểm giảm được, sách hướng dẫn có thừa nhận sự cố gắng của hắn, nhưng hình như cũng không quá tán thành việc hắn nâng cao thực lực của nhân loại. Xem, hắn nhọc lòng cố sức kích phát năng lực thần huyết của một người mà cũng chỉ giảm được một trăm điểm, nhân đôi lên cũng mới hai trăm. Khi hắn xem bệnh cho một con trâu sừng hoặc một con gà rừng thì số điểm giảm được cũng giống vậy.

“Đinh đại nhân! Bên ngoài có Cốt Điểu bay về phía chúng ta! Không phải người nhà của chúng ta, chiến sĩ thủ thành không ngăn được bọn họ.” Thủ vệ của thần điện chạy như bay vào báo tin.

Đinh Ninh vừa nghe thấy liền bảo: “Đi, cùng tôi ra ngoài xem xem.”

Trong điện, Nghiêm Mặc đang soạn thảo dược ngẩng đầu lên, người khác đều tưởng hắn đang bế quan để kích phát năng lực thần huyết cho người ta, kỳ thật việc này hắn đã quen tay hay việc, thành ra giao cho Chú Vu cũng đã thành thạo, nên phần lớn thời gian hắn đều làm chuyện của mình.

Hắn không nghe thấy thủ vệ chạy vào nói cái gì, hắn ngẩng đầu lên là vì hắn cảm giác được có một cổ sức mạnh linh hồn cường đại và không quá thân thiện đến gần.

Cổ sức mạnh linh hồn kia rất không khách khí mà bắn vào trong thần điện, tựa hồ như đang tìm kiếm và quan sát thứ gì.

Trong năm năm này, thể chất của Nghiêm Mặc không tăng rõ lắm, nhưng từ sau khi nhảy vũ khúc hiến tế chân chính, thì sức mạnh linh hồn của hắn đã tăng tới mức hầu như không có bình cảnh, năm năm, ngay cả chính hắn cũng không biết sức mạnh linh hồn của mình đã tới cấp mấy, ba năm trước sư phụ hắn còn nói ông đã không nhìn ra được cấp bậc sức mạnh linh hồn của hắn nữa, không phải vì sức mạnh linh hồn của hắn đã vượt qua cấp mười, mà là sức mạnh linh hồn của hắn như bị đột biến, nên rất khó dùng cấp bậc để giới hạn.

Điều thú vị nhất là, nếu gặp người có sức mạnh linh hồn dưới cấp chín, hắn muốn bản thân thể hiện ở cấp nào thì chính là cấp đó. Chỉ có cường giả mang sức mạnh linh hồn từ cấp mười trở lên mới có thể phát hiện ra điểm khác thường trong sức mạnh linh hồn của hắn, hơn nữa vẫn sẽ không nhìn ra cấp bậc sức mạnh linh hồn của hắn.

Nghiêm Mặc không làm gì cả, có sư phụ ở đây, tên khốn không biết kiêng nể kia tới cũng chỉ tìm chết.

Quả nhiên! Một cổ sức mạnh linh hồn khổng lồ lập tức bắn ra ngoài từ trong điện như một mũi tên, theo sau là tiếng Chú Vu lớn giọng mắng: “Thằng ngu này từ đâu chui ra vậy? Dám tới chỗ đồ đệ ta diễu võ dương oai!”

Nghiêm Mặc thầm cười to, gác bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài điện.

Con Cốt Điểu nhỏ bên ngoài nghiêng ngã đậu xuống cái sân ở trước thần điện.

Đinh Ninh và thị vệ chắn trước thần điện, nhìn chằm chằm con Cốt Điểu.

Chờ khi Nghiêm Mặc dẫn Đinh Phi và các hộ vệ đi ra, người trong Cốt Điểu mới có phản ứng.

Một tên đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao gầy, mặt dài như mặt ngựa, sắc mặt tái nhợt đi ra từ khoang đuôi Cốt Điểu, nô lệ bên cạnh muốn dìu hắn, nhưng bị hắn đẩy ra.

Phía sau tên đàn ông mặt ngựa ngoại trừ nô lệ có ấn ký trên trán thì còn một người mặc y phục cùng loại với hắn và bốn tên chiến sĩ.

Y phục của tên đàn ông mặt ngựa không quá hoa lệ, rất đơn giản, mà rất có phong thái thần côn, màu xanh lam, trên cổ đeo một viên nguyên tinh màu tím cực lớn, ngón tay hắn rất dài, cánh tay cũng dài qua đầu gối.

Người còn lại cũng mặc y phục màu xanh lam, độ tuổi có vẻ lớn hơn một chút, chừng ba lăm ba sáu, để râu, vẻ mặt khá hòa nhã.

Chú Vu cũng lắc lư đi ra khỏi điện.

Tên đàn ông mặt ngựa như quen biết Chú Vu, hắn chịu đựng cơn đau, hai tay đan chéo để trước ngực, khom lưng hành lễ với Chú Vu: “Quang vinh của chúng thần soi sáng, thần thị Mã Tiên kiến quá Chú Vu đại nhân.”

Người đàn ông để râu cũng hành lễ với Chú Vu: “Thần thị Lữ Sáp kiến quá Chú Vu đại nhân.”

Chú Vu quan sát hai người: “Bọn mi là thần thị cấp cao?”

“Phải.” Hai người cùng trả lời.

Nghiêm Mặc nhớ tới lời giới thiệu về thần điện Vu Thành của Chú Vu, thần điện Vu Thành không giống thần điện của các thành khác, nó chỉ có mười hai vị tư tế, bên dưới đều là thần thị, thần thị chia làm ba cấp, từ cấp thấp đến cấp cao. Ở thần điện Vu Thành, một thần thị cấp cao có năng lực tương đương với một Đại Tư Tế của Thượng Thành, bởi vậy những thần thị cấp cao đó đi đến đâu cũng được tiếp đãi với tiêu chuẩn cao nhất.

Mã Tiên đứng thẳng người, trên mặt mang vẻ vô cùng bất mãn nói: “Chú Vu đại nhân, dù người khác không biết, thì ngài hẳn là biết rõ vì sao bọn tôi đến đây. Hiện giờ ngài đả thương tôi, bọn tôi phải làm sao để biết cường giả nơi này có tư cách tới Thánh Thành hay không?”

Chú Vu trợn mắt: “Không phải còn một tên thần thị và bốn tên chiến sĩ thần à?”

Mã Tiên tức giận: “Ông!”

Lữ Sáp ho khan một tiếng thật mạnh, nói như đang nhắc nhở: “Đây là Chú Vu đại nhân.”

Mã Tiên hừ lạnh: “Thì sao? Ông ta đã sớm bị đuổi ra khỏi thần điện Thánh Thành!”

Lữ Sáp nhíu mày, bất mãn nhìn Mã Tiên.

Nghiêm Mặc nhướng mày, tên thần thị mặt ngựa này hình như không quá tôn trọng Chú Vu, hắn còn tưởng người phàm trên cõi đời này đều sợ Chú Vu chứ.

Chú Vu vỗ vỗ Nghiêm Mặc, cười quái dị đầy châm chọc: “Tới đây, nhìn
nè, này chắc là bọn ‘cháu chắt’ bè đảng của Khuê Mạt, đeo một cục nguyên tinh bự như vậy, bộ sợ ta hạ chú mi hả?”

Khuê Mạt? Cái tên này…A, chẳng phải là tên oan gia của sư phụ mình ở Vu Thành sao? Nghiêm Mặc bừng tỉnh, chẳng trách chỉ một tên thần thị mà dám láo toét với Chú Vu.

Mã Tiên theo bản năng mà giơ tay cầm lấy viên nguyên tinh màu tím trước ngực, trong mắt lộ ra chút oán hận, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã điều chỉnh lại vẻ mặt, lạnh lùng nói với Nghiêm Mặc: “Mày là ai? Thủ lĩnh bọn mày đâu? Kêu hắn ra đây gặp tao.”

Lữ Sáp không nói gì, thái độ như lấy Mã Tiên làm đầu.

Đám người Đinh Phi thấy Mã Tiên bất kính với tư tế đại nhân, rất là phẫn nộ, Đinh Phi muốn há miệng nói cái gì đó nhưng bị Đinh Ninh giữ chặt.

Nghiêm Mặc thầm thở dài, mọi việc đều có lợi và hại, sư phụ cường đại tuy tốt, nhưng bản lĩnh trêu chọc kẻ thù khắp nơi này cũng làm người ta đau đầu, xem đi, vị thần thị đại nhân này nếu cho người khác khảo nghiệm thì sẽ là cấp anh hùng, còn cho bọn hắn khảo nghiệm thì nhất định là bậc sử thi.

Chú Vu rất khó chịu vì thái độ của Mã Tiên, chửi một câu rồi muốn ra tay dạy dỗ.

Mã Tiên căng thẳng, há mồm kêu: “Nếu ngài ra tay thì đó là vi phạm giao ước, Cửu Nguyên dù lợi hại thế nào cũng không có tư cách tham gia cuộc tụ hội!”

Cơ mặt Chú Vu co giật, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, rồi kêu Nghiêm Mặc: “Bây lên! Đập chết mẹ thằng nhãi này cho ta!”

Nghiêm Mặc hắng giọng, mặt không cảm xúc hỏi tên thần thị mặt ngựa: “Có phải đánh bại anh, khiến anh ngã thì chúng tôi mới có thể tới Vu Thành?”

“Mày là ai?” Mã Tiên vừa khinh thường vừa cảnh giác nhìn hắn, hỏi.

“Tôi là tư tế Cửu Nguyên.”

“Nhỏ như vậy? Kêu Đại Tư Tế tụi mày ra đây.” Mã Tiên căn bản không để Nghiêm Mặc vào mắt, vì hắn thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi.

Nghiêm Mặc chậm rì rì nói: “Cửu Nguyên chúng tôi cũng có quy củ, anh chỉ có thể đánh bại tôi trước, thì mới được gặp những người khác.”

“Đánh bại mày? Tao tới là để xem bọn mày có thực lực khiêu chiến Cửu Đại Thượng Thành hay không, thứ mày phải cho tao thấy không chỉ là vũ lực của bọn mày, mà còn có vũ khí, dược vật và khả năng hiến tế! Nếu là tư tế, vậy để tao xem thử khả năng chế thuốc hoặc khả năng hiến tế của mày.” Mã Tiên bày ra vẻ mặt kiêu căng nói.

Nghiêm Mặc tự nói với mình phải lấy đại cục làm trọng, chờ sau vụ này, dạy dỗ tên khốn kiếp trước mặt cũng không muộn.

“Được, tôi có thể cho anh xem khả năng chế thuốc của tôi, nhưng anh làm sao để biết tôi…” Nghiêm Mặc còn chưa nói dứt lời, thì sắc mặt biến đổi.

Một tên chiến sĩ thần bên phía Mã Tiên đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện, chờ khi hắn xuất hiện, trên tay hắn đã có thêm một người.

Đinh Ninh!

Đinh Ninh hận cực, lúc anh bị tên chiến sĩ thần kia bắt được đã lập tức tấn công, nhưng đòn tấn công của anh trước mặt tên chiến sĩ thần đó căn bản không là gì, người nọ một tay bắt lấy ngọn lửa anh phóng ra, rồi dập tắt nó.

Chờ khi Đinh Ninh muốn tấn công lần nữa thì đã không thể cử động, mà còn bị bắt sang phía đối diện.

Sắc mặt Chú Vu cũng trở nên khó coi, bởi vì quy tắc truyền từ xưa tới nay, các tư tế Vu Thành khi đi ra ngoài không thể trợ giúp cho những thế lực mới nổi, nếu không, các thế lực mới nổi sẽ mất tư cách khiêu chiến. Hơn nữa, vì tránh cho các thế lực mới nổi có cơ hội an toàn phát triển, Vu Thành sẽ dẫn đầu việc chèn ép thế lực mới, nghe nói quy tắc đó được tạo ra để phòng ngừa tư tế của Vu Thành có dã tâm quá lớn.

Đinh Phi vừa thấy anh mình bị bắt, hai mắt lập tức lóe lên tia lửa, nhưng lúc này cậu lại rất bình tĩnh, không gào, cũng không bảo tư tế đại nhân cứu Đinh Ninh.

Các hộ vệ khác và thị vệ thần điện cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhìn Đinh Ninh, thấy đối phương không bị thương, liền cười ôn hòa với tên chiến sĩ bắt Đinh Ninh: “Lợi hại đấy.”

Tên chiến sĩ kia cũng cười, có điều nụ cười của hắn giống như người lớn dành cho những trò chơi nho nhỏ của bọn trẻ.

Nghiêm Mặc nghĩ thầm: Những người này căn bản không để Cửu Nguyên vào mắt, có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, dù có Chú Vu, Chú Vu thu đệ tử, thì trong thời gian năm năm cũng không học được bao nhiêu bản lĩnh từ Chú Vu?

Chú Vu nghiêng đầu, kề vào tai Nghiêm Mặc nói: “Nhóc, nhìn ra chưa? Đây mới là thái độ của Thượng Thành, Âm Thành và Thổ Thành mà tụi bây đụng phải trước đó chỉ xếp hạng năm trong chín thành, mà Thổ Thành đã xuống dốc, Âm Thành thì có bí mật, hơn nữa bọn chúng đều có việc cần nhờ vả Cửu Nguyên, nên bọn chúng mới không dám lên mặt với tụi bây. Nhưng các tòa Thượng Thành khác… bọn chúng xem những bộ lạc như chúng ta không khác gì con kiến, bây giờ cảm nhận một chút, chờ khi tới Vu Thành, tụi bây sẽ cảm nhận được đầy đủ hơn nữa.”

Bên kia, Mã Tiên đã đi qua, cầm lấy cổ tay Đinh Ninh, dùng móng tay vừa nhọn vừa dài của mình cắt một cái.

Tay Đinh Ninh liền chảy máu.

Đinh Ninh biến sắc, hai tay siết chặt thành nắm, nhưng anh vừa cử động thì đã cảm thấy trên vai mình xuất hiện một bàn tay.

Nghiêm Mặc nhìn về phía đối diện, hắn đã đoán được đại khái đối phương muốn làm gì. Đệ tử Khuê Mạt à, hắn nhớ kỹ rồi.

Mã Tiên dùng thứ gì đó lăn lên vết thương của Đinh Ninh, đợi khi nó dính đầy máu của Đinh Ninh thì gật đầu với tên chiến sĩ kia.

Tên chiến sĩ kia tóm Đinh Ninh, tùy tay đẩy anh qua.

Thân thể vô lực của Đinh Ninh bị đẩy mạnh ra giữa sân, còn chưa ngã xuống thì đã được Nghiêm Mặc đỡ lấy.

Đám người Đinh Phi cũng vọt qua, đầu tiên Nghiêm Mặc cầm lấy cổ tay Đinh Ninh, trị thương cầm máu cho anh. Sau khi cầm máu mới bắt mạch.

Mã Tiên cười lạnh, bảo nô lệ mang một cái chậu đất sét tới.

Đúng lúc này Nguyên Chiến chạy tới, vừa hay nhìn thấy Mã Tiên vừa nhảy vừa rên rỉ quanh một cái chậu than, đầu không ngừng lắc, hai tay khua khoắng hệt như người động kinh.

“Hắn đang thi chú với Đinh Ninh.” Chú Vu nói.

Nguyên Chiến gật gật đầu, đi đến bên người Nghiêm Mặc.

Phía đối diện, hai mắt tên chiến sĩ ra tay bắt Đinh Ninh bắn ra một tia sáng kỳ dị, hắn nhìn về phía Nguyên Chiến: “Tôi có thể cảm nhận được, cậu rất cường đại, cực kỳ cường đại. Cậu là chiến sĩ cấp mấy? Là thủ lĩnh của bộ lạc này?”

Nguyên Chiến không thèm trả lời, nghe Nghiêm Mặc bên cạnh nói: “Đánh hắn!”

Nguyên Chiến không có chút do dự nào, vung tay về phía tên chiến sĩ kia.

Tên chiến sĩ kia nghe Nghiêm Mặc nói còn cười cợt, nhưng ngay sau đó hắn không cười nổi nữa, kẻ mới tới ra tay cực nhanh, hơn nữa… chẳng phải mày muốn đánh lộn à? Ông đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thế mà con mẹ nó mày vừa lên đã sống chôn ông?

Không sai, tên chiến sĩ kia thấy Nguyên Chiến vung tay, còn tưởng đối phương sẽ dùng thứ gì tấn công mình, nhưng không ngờ mặt đất dưới chân hắn lại biến mất, hắn nhất thời không kịp phản ứng, thân thể đã trực tiếp rơi xuống.

Tốc độ của hắn nhanh, lúc phát hiện bất thường đã lập tức nhảy lên. Nhưng tốc độ của hắn nhanh, thì tốc độ của đất cũng không chậm.

Kết quả chính là hắn chỉ kịp nhảy nửa người, còn từ ngực trở xuống đều bị vùi trong đất.

Nhưng tên chiến sĩ kia vẫn không xem đòn tấn công này là chuyện gì lớn, thậm chí hắn còn cười, khích lệ Nguyên Chiến một câu: “Năng lực không tồi, cậu là chiến sĩ khống chế đất? Nhưng cậu sẽ không vây được…”

Lời cuối còn chưa nói hết, nụ cười trên mặt tên chiến sĩ kia đã tắt, hắn phát hiện ra mình không thể tránh khỏi mặt đất, hơn nữa mặt đất như có lực hút, đang hút hắn xuống từng chút một.

Các chiến sĩ còn lại của Vu Thành không ra tay, bọn họ xem chuyện này như khảo nghiệm mặt vũ lực, dựa theo quy củ, đã có một chiến sĩ ra tay thì những người khác sẽ không thể ra tay.

Tên chiến sĩ kia cũng là một kẻ khá hoà nhã, rõ ràng không tránh được, nhưng hắn vẫn không mở miệng cầu cứu, còn muốn sử dụng năng lực của mình để phá vỡ khốn cảnh.

Năng lực của hắn có liên quan đến tốc độ, mà tốc độ này không chỉ thể hiện trên mặt chạy nhanh, mà hắn còn có thể dùng năng lực trên tay, khi hắn đánh người khác, người khác căn bản không thể thấy được nắm tay của hắn, khi hắn dùng năng lực trên toàn thân, hắn có thể biến mất, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở nơi khác.

Nhưng năng lực của hắn có một khuyết điểm, đó là hắn phải có không gian để gia tốc, tựa như khi xuất phát chạy, càng về sau sẽ càng nhanh hơn, hắn không đến mức cần khoảng cách lớn như vậy, nhưng cũng phải có một không gian để thân thể hắn chuyển động, không cần lớn, chỉ cần khoảng một bàn tay là được.

Nhưng bây giờ đừng nói là một bàn tay, thân thể hắn đã bị đất bao chặt, chỉ có đầu hắn là có không gian để chuyển động, nhưng hắn cũng không thể để cái đầu chạy trốn mà bỏ thân thể lại. Dù có thành công, thì hắn cũng đã chết!

Tên chiến sĩ đó còn đang nỗ lực, chỉ cần để ngón tay ngọ nguậy trong đất tạo ra một chút khe hở, là hắn có thể sử dụng tốc độ cực cao để phá vỡ mặt đất.

Đột nhiên! Tên chiến sĩ đó biến sắc, đất xung quanh hắn ép chặt, càng tồi tệ hơn là trong đất như có thứ gì đó bén nhọn chui vào thân thể hắn!

“Cứu tôi! Tên đó quá lợi hại, bên dưới có cái gì đang hút máu tôi! Tôi sắp ngất rồi!” Tên chiến sĩ nọ rốt cuộc cũng nhịn không được mà cầu cứu đồng bạn.

Nguyên Chiến thao túng cây Bắt Chuột trồng dưới thần điện tấn công tên chiến sĩ kia, sau đó không thèm quan tâm tới hắn nữa, bởi vì Nghiêm Mặc đã ra tay.

Nghiêm Mặc được Chú Vu dạy dỗ suốt năm năm, có học được cách nguyền rủa hay không, không ai biết. Nhưng Nguyên Chiến đã rất nhiều lần thấy Chú Vu mỗi khi rảnh rỗi liền nguyền rủa Nghiêm Mặc chơi, mà Nghiêm Mặc lúc mới đầu thì khá khẩn trương, rồi càng về sau lại càng nhẹ nhàng, hiện giờ đã đến trình độ Chú Vu thật sự thi chú hắn, mà hắn cũng có thể cười tủm tỉm ngồi yên làm chuyện của mình cho xong.

“Mã Tiên hửm?” Nghiêm Mặc ngồi bên cạnh Đinh Ninh lúc này đã đứng dậy, hắn bẻ cổ tay, còn xoay vài vòng, cười thật dịu dàng với Mã Tiên: “Bé trai, nếu là Khuê Mạt tới, nói không chừng còn có thể gây cho tôi chút phiền toái, nhưng anh vẫn là về nhà tắm rửa rồi ngủ đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện