Hắc Tâm lão ma hiện tại tâm trạng hết sức buồn bực, lão đường đường là tam trưởng lão của Hắc Ám Thần Điện mà khi tới nơi này thật sự là hết sức xui xẻo.
Đầu tiên là một tên Vô Danh Thần Ma lão nhìn không thấu, tiếp đến lại nhảy ra một tên Phất Lai Đức làm lão triệt để hết hy vọng cầu hòa. Thông qua tinh thần lực, lão biết được chỉ một mình Vô Danh Thần Ma thôi cũng đủ để lão phiền toái rồi, nhưng nếu lão liều mạng cũng đủ để đánh ngang tay. Nhưng nay lại nhảy ở đâu ra thêm một lão quái vật tu vi ngang ngửa lão nữa thì bắt lão đánh bằng niềm tin à?
Đã thế lúc lão quái vật nhảy ra liền cùng với đám tiểu quái vật cãi nhau một trận ra trò, chẳng để lão vào trong mắt, thật sự trong thâm tâm các ngươi ta đây chẳng lẽ không đáng kí lô nào hay sao? Ta đường đường cũng là cường giả ngang cấp với các ngươi đó, vậy mà các ngươi dám coi ta là không khí, hỏi thử xem nếu ngươi là ta, ngươi có buồn bực không cơ chứ?
Tuy rằng lão nhậm đắng nuốt cay nỗi buồn bực này nhưng mà cũng hết cách, ai bảo tu vi lão không hơn người ta cơ chứ? Nên lão đang tính toán đường rút lui cho mình, đúng lúc này thì tên tiểu quái vật và lão quái vật bỗng nhiên nhìn chằn chằm lão. Chỉ nghe lão quái vật nói:
- Tên này tính sao đây, ta chúa ghét mấy tên con chuột của Hắc Ám Thần Điện. Chúng ta cùng lên hay từng người một?
- Ài…, lão tiểu tử ngươi còn làm dáng nữa sao, dù sao cũng đánh chuột thôi, có cùng lên hay không cuối cùng cũng chỉ là đánh thôi. Mau cùng xông lên giải quyết rồi đi ăn khuya, ta mời lão uống rượu.
Hạ Thiên cười nói vói Phất Lai Đức, nghe thế Hắc Tâm lão càn buồn bục hơn, nhưng không đợi lão lên tiếng đã thấy Phất Lai Đức cười lớn nói:
- Hay lắm, tiểu gia hỏa ngươi cái gì ta không biết nhưng ủ rượu à số một.
Nói rồi cùng Hạ Thiên xông lên, cả hai tỏa ra hai luồng uy áp kinh khủng phong tỏa cả không gian xung quang Hắc Tâm lão ma vài chục trượng. Nhất thời, không gian xung quanh lão tràn ngập cảm giác nặng nề, chỉ nghe Phất Lai Đức cầm trong tay một sợi dây xích màu bạc, đồng thời thét lớn:
- Không gian cầm cố.
Nhất thời không gian xung quanh vài trăm trượng trở nên trì trệ, chúng nhân xung quanh đều không thể cử động, tất cả cứ như thời gian dừng lại phẳng phất như có một lực lượng vô hình nào đó trói buộc làm cho tất cả vạn vật nơi đây bị trói buộc.
Trong lúc đó, Hạ Thiên cũng hành động. Chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, tuy nhìn qua không có vẻ đặc biệt nhưng tản mác ra xung quanh sát khí vô tận làm cho không gian xung quanh một tràn ngập cảm giác lạnh lẽo khiến kẻ khác có cảm giác như thể đang ở trong huyết hải tu la vô cùng vô tận. Không chỉ thế, nó còn tỏa ra uy áp khinh khủng làm cho chúng nhân xung quanh cũng bị ảnh hưởng, ngay cả những Kiếm Thần cũng bị uy áp chế trụ, sắc mặt trắng bệch; tu vi kém hơn thì không cần phải nói, đều bị uy áp đè xuống y như bị cả ngọn núi khổng lồ đang đè bẹp xống vậy. May mà luồng uy áp này không phải nhằm vào bọn họ mà là Hắc Tâm lão ma , nếu không phỏng chừng tất cả những người ở đây sẽ bị uy áp