Dị Thú - Tình Nam

Chương 26


trước sau

Ngủ một giấc ngon, sáng sớm thức dậy, vặn cái eo, lắc lắc cổ rồi lại xoay mông, cả người lập tức nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ. Sương Sinh nhảy lên đến trên người Mặc Điện, kêu lên vui vẻ.

“Lão đại, hôm nay đi đâu chơi?” Vẻ mặt hạnh phúc chờ mong.

Tiểu hài tử, liền thích cả ngày rong chơi khắp nơi.

“Về sau gọi anh là Mặc.” Mặc Điện lấy tay vẽ tên mình lên lòng bàn tay thịt thịt của cậu, “Tên của ta là ── Mặc Mặc.”

“Em còn nghĩ anh tên là Mặc Điện chứ, tốt, Mặc Mặc!”

“Hôm nay thay em giải quyết chuyện Lam Diễm.”

“Giải quyết như thế nào?” Sương Sinh an tĩnh lại.

“Anh đã có biện pháp.”

“Sẽ có nguy hiểm sao?” Mở to hai mắt.

“Sẽ không.” Mặc Điện sờ sờ đầu Sinh Sinh trấn an: “Không có gì nguy hiểm.”

“Chúng ta cùng đi!” Sương Sinh ngồi thẳng người, vẻ mặt kiên định.

“Đi đâu?”

“Lam Diễm a.” Nháy mắt mấy cái, “Ngươi không phải muốn đi Lam Diễm thay em giải quyết chuyện bị uy hiếp sao.”

“Không cần đi Lam Diễm, bọn họ đã biết.” Mặc Điện cười nhéo cái mũi nhỏ của Sương Sinh, “Ngươi cũng không biết bên người mình có người của Lam Diễm theo dõi sao?”

“Ngô...” Cậu quả thật không biết có người theo dõi mình.”Nhân cậu có biết không?”

Nhân nằm úp sắp ở một bên gật gật đầu. Nó ngay từ đầu cũng cảm giác được có người vẫn đi theo Sinh Sinh, bất quá vẫn không làm có làm gì, nên cũng không có để ý tới. Nghĩ tới thời điểm nó còn làm việc ở Liên Minh, bên người cũng có rất nhiều người giám thị trong chỗ tốu, nó đã quen với việc nhân loại thích tránh ở chỗi tối theo dõi người khác.

Sương Sinh có chút ngượng ngùng cúi đầu, cấp tu chân của mình vốn không cao, xuống núi mấy ngày nay vẫn ỷ vào một đống pháp bảo sư phụ cho mình mà tung hoành ngang dọc hoàn toàn không lo tu luyện, hôm trước còn nói phải tu luyện một chút, sau đó lại không làm... Giống như mình có chút lười.

“Sinh Sinh.” Nhìn dáng vẻ của hắn, Mặc Điện có chút nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, em hảo hảo tu luyện cho anh, anh cùng Nhân đốc xúc.”

“A? Em sẽ hảo hảo tu luyện ma, đốc xúc thì không cần đâu.” Mắt thấy cậu sắp thoát khỏi khống chế của Lam Diễm, lại phải lâm vào cuộc sống của khổ hạnh tăng sao?

“Anh cùng Nhân trong lúc đấu tranh có thể có người có tránh khỏi, Sinh Sinh, anh hy vọng ngày nào đó khi chúng ta bị thương, lúc đó em sẽ thay bọn anh trị liệu, ngươi có cái năng lực kia, mà không phải tự trách bản thân vì không chuyên tâm tu luyện mà không thể trợ giúp chúng ta.”

“Ta, ta sẽ hảo hảo tu luyện.” Mặt Sương Sinh dựa vào trong ngực Mặc Điện, rầu rĩ đích nói: “Các ngươi mới sẽ không dễ dàng bị thương như vậy.”

“Có ngươi sẽ không bị.” Mặc Mặc ấn một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của Sinh Sinh.

Có người chính là lười từ trong xương cốt, muốn cho cậu chăm chỉ chỉ còn cách lười.

... Phân cách phân cách...

Giữa lúc ăn cơm trưa, Nhân đột nhiên hỏi một câu.

“Sinh Sinh, nhiệm vụ tiền thưởng còn muốn làm không?”

“Nhiệm vụ tiền thưởng?” Sương Sinh nằm trong lòng Mặc Mặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không cần làm.” Ngẩng đầu nhìn Mặc Mặc, “Mặc Mặc, cho em mượn một chút tiền được không?”

Chân mày Mặc Mặc cau lại, “Tiền em muốn bao nhiêu cứ việc lấy, anh sẽ không giận đâu.”

“Mặc Mặc thật tốt, em kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh.” Cái miệng nhỏ của Sương Sinh ở trên mặt Mặc Mặc dụng một cái, hắc hắc cười, “Như vậy cũng không cần đi giết tên Bát Mục yêu kia.”

“Nga? Sao các ngươi lại muốn giết Bát Mục yêu?”

“Kiếm tiền, trên trang web của công hội đánh thuê, hắn chính là kẻ được treo nhiều tiền nhất, hơn nữa nghe nói còn giết con của người ta, là người xấu.”

“Anh là người xấu sao?”

“Mặc Mặc là người tốt.” Sương Sinh dính vào trên người Mặc Mặc cọ.

“Con của bọn họ đối với anh dây dưa không ngớt, còn muốn đem anh bắt đi để độc chiếm, anh còn không giết bọn họ là tốt rồi.”

“Đứa con ai?... Ha??” Sương Sinh mạnh nhảy dựng lên, “Lão đại anh chính là Bát Mục yêu!!???”

Mặc Mặc gật gật đầu.

“Ngươi là Mặc Mặc a, ngươi như thế nào lại là Bát Mục yêu??” Thật là làm cho người ta không thể tin!

“Bát Mục
yêu là tên người khác gọi ta, không phải tên của ta.” Mặc Mặc sờ sờ đầu Sương Sinh, đem cậu ấn trở lại ngực mình.

“...” Sương Sinh còn có chút khó tin, “Bát Mục yêu... Ý là yêu quái tám đôi mắt sao?” Nhìn mặc boss, tưởng tượng không ra bộ dáng hắn biến thành tám con mắt.

“Không... Tám ý là tám loại năng lực.” Ôm lấy Sương Sinh, “Bất quá ta là thực sự là yêu quái.”

”Là yêu quái gì?” Làm người tu chân, phần lớn là mai danh ẩn tích ẩn vu thâm sơn không hỏi thế sự, đối với yêu quái cùng nhân loại đều là thái độ thực hờ hững, bộ phận là ghét yêu như hận, hận không thể đem tất cả yêu quái trong thiên hạ tiêu diệt, bộ phận đối với hai bên đều thân mật. Sương Sinh là đúng loại đối với bất kỳ sinh vật nào cũng không có tính cảnh giác.

“Xà dị chủng.”

“Cũng cùng một loại, em nhìn chút được hông?” Đôi mắt có chút mong chờ.

“Buổi tối cho em xem.” Mặc Mặc ở trên khuôn mặt Sương Sinh hôn một cái, “Hiện tại phải kiếm tiền.”

“Làm sao kiếm? Ách...”



“Mặc Mặc, ngươi thật gian trá nga.” Sương Sinh nhìn ‘xác chết’ trên mặt đất tán thưởng, thật sự rất giống Mặc Mặc, nhưng kỳ thật làMặc Mặc dùng một cái vỏ chai rượu biến ra.”Thật là lợi hại.”

“Chỉ có thể biến vật không có sinh mệnh, hơn nữa chỉ được nửa tiếng, vượt qua nửa tiếng sẽ hồi phục nguyên dạng, cho nên chúng ta phải nhanh lên.” Mặc Mặc nói xong, mở máy tính trong phòng ra, “Nhanh chóng trình nhiệm vụ, để cho bọn họ nghiệm chứng, sau đó lấy tiền chạy lấy người.”

Hãn...

Trái tim không thể khống chế mà đập thình thịch, Sương Sinh đem Càn Khôn giới ra, nhìn trái nhìn phải như tên điên.

“Yên tâm, có việc ta gánh.” Mặc Mặc cười cười vuốt tóc Sương Sinh.

Trước khi trình nhiệm vụ, Mặc Mặc ở trên internet xin đem tài khoản trong nhiệm vụ dời tới trong tài khoản của mình, bởi vì tài khoản của Nhân không có buộc định ngân hàng, sau đó trình nhiệm vụ, tiếp theo một mình mang theo ‘thi thể Bát Mục yêu ‘ đến trước công hội, nhân viên công tác của công hội tuy rằng sẽ không tin tưởng nhanh như thế lại có người hoàn thành nhiệm vụ siêu S siêu khó này, nhưng tra không ra sơ hở gì, liền sảng khoái giao phó thù lao, đại khái vì tin tưởng không ai có lá gan khiêu chiến toàn bộ sát thủ của công hội.

Mặc Mặc chứ đơn giản mà chiếm một số tiền lớn.

“Bị Liên Bang theo dõi, liền tương đương với đi tản bộ ở tuyến tử vong, cũng không để ý có thêm một công hội sát thủ nhìn chằm chằm.” Mặc Mặc ngắm Nhân liếc mắt một cái, “Hoặc là như cỏ cây trên mặt đất, hoặc là như mặt trời ban trưa, đều là phương pháp đối với phó nguy hiểm tốt.”

“Tôi không có việc gì.” Nhân đĩnh đĩnh bộ ngực lang.

Đang nói, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Sương Sinh giật mình, tcòn tưởng người của công hội đuổi tới, vỗ vỗ bộ ngực, trèo lên cổ Nhân, Mặc Mặc tiến lên nghe, một lát sau mới đi lại nói.

“Lam Xuyên gọi điện lại, sáng mai hắn sẽ đến.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện