Không phải tự nhiên mà em nhắc tới chuyện mẹ nhỏ là mẹ kế và cả 2 chị em nhỏ chỉ là con riêng của ba nhỏ, mà tình tiết đó tạo đà và là dấu ấn để nảy sinh nhiều vấn đề và sự việc theo em là thật sự rất đáng tiếc, nhưng nếu các thím đọc thêm vài Chap nữa thì có thể là sự vui mừng, hồ hởi == ,và nhiều tình huống các thím sẽ thấy chỉ có trong tưởng tượng.
Mùa hè đó, sau chuyến đi chơi với lớp thì em cũng như hầu hết dân 12 mới sẽ cắm đầu vào học như điên như dại bởi lịch học hè dày đặc đến rùng mình, nghĩ đến mà còn khiếp. Em đi học sáng, học chiều, lâu lâu còn học cả tối nữa, thế mà bà Dì qúi hóa thường xuyên bom đểu với ba em qua điện thoại mà tình cờ 1 buổi về sớm em nghe được những câu như là:
- Biết rồi anh...Nghe tiếng Dì nhỏ nhỏ vọng ra khi em bước vào từ cửa.
- Dạ anh...em còn thấy hình như nó thích ...à .... học đàn nữa. Vừa nói vừa tròn mắt vì thấy em bước vào ==
- Dạ...tại hồi lúc em thấy nó nghe nhạc ...qài lun màz. Liếc liếc đểu em, nhìn muốn búng cho phát ^^.
- Không,...nó còn nhiều buổi trống lắm, buổi tối ở nhà nhiều khi ...ngồi máy tính không hàz. Nhích miệng cười gian.
- ...Dzạ, dzạ, để em nói nó...không sao mà, chắc nó thích lắm ák, há há...Nhìn em cười khí vãi cả thế.
- Khi nào anh bay vào đây...em có ghé qua lấy rùi...lát mail anh lun hén.
- Em biết mà, anh đừng lo, em lo nó từ đầu tới chân luôn đó anh...thương nó dã man thế mà nó không thương em anh, hay liếc lườm em lắm...nhiều khi cũng giận nó lắm, nhưng thấy tội nên em bỏ qua hết...hà hà. ^0^ Cười như dở người, cười như đúng rồi í.
- Dzạ, em biết mà,, dạ, chào anh...nói câu cuối í.
Dì nói xong thì còn nhìn nhìn điện thoại, bấm bấm cái gì đó rồi đứng dậy hô rõ to phát": Ăn cơm thôi ku". Em lườm phát và cũng chẳng muốn nói gì, đi thẳng lên phòng thay đồ, rửa mặt rồi xuống ăn cơm luôn, vừa xuống thấy Dì đang ngồi vào bàn, thấy em là phán ngay câu chói vãi tè:
- Đã nha, sắp được học đàn nha, mấy em xinh tươi cũng hay học đàn lắm đó nhaaa Dì nói mà cứ ngân dài và rung rung các chữ "nha" làm cho em nghe mà khó chịu value ra í.
- Không có thích học, sao nói ba chi zậy, rãnh tiền quá, tiền chứ đâu phải lá cây Em nói ngay khi vừa bước vào bàn và không quên nhăn mặt, đè nặng câu nói để tăng phần biểu cảm. ==
- Bữa thấy nghe nhạc toàn bài hit không mà, có khiếu âm nhạc lắm, để ý thử coi mặt mấy ông nhạc sĩ hay làm nhạc ông nào mặt chả...ngu ngu đù đù Cười tít mắt, như kiểu sút xoáy thành công ngoài dự kiến ý.
- Hay quá, người ta phải có năng khiếu, không thì niềm tin cũng không học được đâu nhé, mác vừa thôi Dì ơi Mình chèn giọng ra.
- Nói mới để ý, hồi trước mình không có zậy, từ khi về đây cái hay khùng khùng zậy ák, khó hiểu nhĩ ^0^ Cười ha hả.
Trong bữa ăn hôm ấy, Dì thao thao bất tuyệt đủ thứ về chuyện ba, chuyện nhà cửa, chuyện mấy bộ phim hàn, ăn xong mình lại ngồi xem tin tức phát mà Dì vừa rửa chén vừa tra tấn lỗ tai làm mình không thể nà chịu nổi, phải rút lên phòng khẩn, à mà khoan, thuở đó Dì còn đổi tông hay mặc áo ba lỗ, ngực yết cứ gọi là căng phình, ảo tung hết cả chảo mà làm cho nhiều khi em không dám nhìn thẳng vào Dì, vì...vì ngại vãi đái. ==. Nìn lát là liên tưởng tới chuyện xảy ra cách đây 1,2 Chap j đấy nhĩ, vì cái gì thì ai cũng biết là cái gì nhĩ you know what. ^^
Cứ đi đi học học suốt, thời gian gặp nhỏ cũng ít vì chúng em chỉ học chung 1,2 thầy cô dạy thêm thôi.
Cho đến một ngày nhỏ qua chở em đi học, em còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, nhỏ qua chở em với ánh mắt buồn bã, đi được xíu thì nhỏ tấp vào quán nước, em ngạc nhiên thì nhỏ liền rưng rưng, vào quán 2 đứa gọi nước và nhỏ bắt đầu khóc và nói rưng rưng trong nước mắt:
- Ba quyết định li dị rồi D ơi...họ không sống chung với nhau nữa...ba nói dẫn chị em em qua Singapore ở...hic hic...không biết làm sao giờ D ơi...em muốn ở lại đây...hức hức...làm sao giờ D...Ba quyết định rồi...chắc chị em em đi sớm trong tháng này luôn...ák...huhu...không muốn đi mà...
Em nghe thấy nhỏ nói thì liền rời ghế, tiến lại ôm chặt nhỏ, đặt nhẹ đầu nhỏ lên vai, nhỏ cứ nức nở làm cho cả quán ai cũng nhìn, nhưng vì nãy nhỏ khóc lóc và kể lể khá là to làm hầu hết mọi người