Dừng lại...thở phì phò...mình bắt đầu cảm nhận cơn đau từ thể xác...mu bàn tay rát đến khó tả...có lẽ là vì nước mưa thấm vào những vết rách, những chỗ da lởm chởm đang rỉ máu sâu hoắc.
Nhức nhối lắm, xót xa lắm nhưng trong lòng mình lúc ấy lại nhói lên một nỗi đau hơn gấp bội phần...nỗi đau từ tim ...từ những kí ức chưa thực sự say ngủ.
Mình hận...hận đời và hận tất cả...khóc ròng trong mưa, mình nấc lên từng tiếng dồn dập và chua xót...
Không biết trong đêm mưa hôm ấy, mình đã khóc bao nhiêu nữa...(chỉ biết ngày hôm sau khi ngủ dậy, mắt mình đã sưng húp như bị cả hội người vây đánh vậy).
Mình chán chường thật sự...chán chường với bản thân và chán chường bởi hoàn cảnh...
Đứng dậy, dựa lưng vào cây cột đèn đường, ngẩng mặt nhìn lên trời...
Trời vẫn đang mưa, từng dòng nước nặng trĩu và ồ ạt đang tuôn xối xả xuống mặt đất vắng lặng ngày càng đẫm nước.
Máu từ mu bàn tay mình nhỏ xuống đất từng giọt:"tưm...tưm" hòa lẫn vào dòng nước mưa chảy theo khe nứt của vỉa hè xuống lòng đường...
Mình nhớ nhỏ da diết...nhớ về kỉ niệm ngày đầu khi chúng mình chính thức yêu nhau...nhỏ ngây thơ quá, hồn nhiên quá...
Mình nhớ lắm cái thưở ấy!
"Anh - chàng trai thâm trầm và lặng lẽ...
Em - cô gái sôi động và nhiệt tình...
Vậy mà yêu nhau...
Những tháng ngày bên em là những tháng ngày hạnh phúc đối với riêng anh...anh từng ước cho tình cảm đôi ta mãi đẹp như ngày mới chớm nở..."
Thật vậy, mình nhiều lúc tự hào lắm, đi đâu cũng ngẩng đầu cao hơn người khác khi được sánh đôi cùng nhỏ ...mình từng mừng húp vì có được tình yêu đầu đời trong sáng và long lanh...như pha lê.
Nhưng sự đời là vậy... bởi những thứ gì long lanh thì thường mong manh và đều hay dễ vỡ...(not diamonds).
Cũng như cái cách mà chúng mình xa nhau vậy...
Có ai nào ngờ được sự việc xảy ra nhanh chóng và không ai trong hai đứa có quyền quyết định...chỉ răm rắp làm theo lời của người lớn mà nỡ tâm phí hoài duyên trời...phá tan giấc mộng tương lai mà chúng mình đã cùng nhau xây dựng bền vững trong kí ức...
Mình nhớ ngày chia tay...
Lặng thầm bất lực nhìn máy bay cất cánh mang nhỏ về nơi mà bình minh đã đổi khác bởi một sắc màu xa lạ...
...
Thở dài ngao ngán...mình đứng dậy với cánh tay phải dường như bất lực.
Thật chẳng biết đến bao giờ cơn mưa này mới kết thúc ...cũng như nỗi đau tái tê đang dày vò mình bao giờ mới nguội lạnh...
Thôi thì ta hãy sống...sống cùng với nỗi đau và xem nó như một bài học...một bài học của sự từng trải đẹp đẽ và cũng có thể coi là duy nhất cho kiếp này.
Bước tới và khẽ ngồi lên xe một cách khó khăn, mình bật khóa...rồ ga và lướt từ từ trên mặt đường láng bóng và ngập nhẹ một lớp nước trong veo...
Mình trầy trật trong việc cho xe chạy vì mỗi lần kéo tay ga là mỗi lần mình nhức nhối khôn cùng ở mu bàn tay...
...
Xe vẫn đi...qua biết bao con đường, biết bao hàng quán...nào là quán ăn, quán nhậu đủ cả...
Bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mình...vào một thằng con trai kéo ga rồ lên rồi lại thả tụt xuống để xe chạy mà cứ như tắt...thằng con trai đội đầu trần giữa mưa, người ướt sũng với cánh tay phải đầm đìa máu loang lên cả áo...thằng con trai với ánh mắt vô hồn và đờ đẫn chết lặng trong mưa nhưng vẫn ngao ngán lao tới phía trước...
Mình vẫn đi,vẫn đi với đầu óc trống rỗng...cho tới khi nghe văng vẳng bên tai âm thanh chát chúa từ phía trước...
Giật mình...bóp thắng, bẻ ngoặc đầu xe sang một bên nên cả người và xe mình đổ ầm xuống đất:
- Á á á á á..._Giọng nữ cao từ phía trước vang lên.Mình giật mình và cố gắng kéo mạnh cái thắng mặc u bàn tay như muốn rách toạt ra một lần nữa, đau nhói và bỏng rát.
- Đi kiểu gì zậy, đuôi hả con chó...khốn nạn gì đâu á!_Một bà chị tầm tuổi khoảng 24, 25 đang ngồi trên chiếc Ab trắng với gương mặt khá khả ái nhưng sắc lạnh nhìn mình mà chửi đông đổng khiến ọi người xung quanh bắt đầu lao ra ngoài, thò đầu ra khỏi cửa mà...hóng!
- Mẹ mày...lần sau mà tao gặp...tao tán thấy mẹ mày nha con...chó!_Chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt mình mà nói ...xong chốc lại rồ ga đi thẳng...mặc kệ ình ngoáy nhìn và lấp bấp câu "Xin lỗi...".
Mãi sau cho đến khi chị ta bỏ đi mình mới bắt đầu hình dung lại sự việc đã xảy ra...
Lúc mình đi thửng thờ trên đường, khi còn mươi mét nữa thì tới một cái hẻm tối thì chiếc xe của chị ta phóng ra ...đứng chờ như muốn qua đường...cũng chỉ vì mình không để ý nên tuy đã trờ gần tới chị ta mà vẫn không thắng xe lại, chị ta hoảng hồn la lên khi xe mình chỉ còn cách chiếc AB của chị ấy 2, 3 mét.Giật mình, thế là mình bóp thắng, bẻ tay lái để chịu một cái té đau và tổn hại cho cơ thể...còn hơn là gây thương tổn cho người đối diện.
Vẫn biết là mình sai và quấy ngay từ đầu nhưng những từ mà chị ấy sử dụng mình thật sự không thích tí nào...nó quá miệt thị hay nói đơn giản là...quá đáng vì xe chị ta chẳng bị gì mà hầu như tất cả hậu quả đều dồn về phía mình.
Vì là té không chuẩn bị trước nên mình nhức nhối toàn thân, cùi chỏ và cả đầu gối rướng máu và rách toạt da ra luôn... đau thật, nhức thật...mình nhanh chóng dựng xe dậy mà chẳng thèm quan tâm đến những tổn thất về xe cộ...
Mình cố gắng rồ ga với cơ thể đầy thương tật...mà chạy tiếp...mình cố gắng chạy thật nhanh để mau chóng về nhà vì cơ bản...thân thể mình đã rã rời và quá mệt mỏi...tưởng chừng như không còn lê nổi bước chân nào dưới mặt đường này nữa...
Mình cho xe đi với vận tốc cao...nhiều lúc phải thắng gấp khi bất ngờ thấy nhiều ánh đèn từ xa xa...Xe cứ băng băng chạy...
...
Cuối cùng, ngỏ nhà mình cũng hiện dần ra sau khoảng thời gian dài dài mong đợi...
Mình hồ hởi và cố gắng phóng nhanh để tới ngỏ, nhanh được về nhà hơn thì trớ trêu thay...
Một khúc tre cứng và đặc ruột...có lẽ là bị trôi theo dòng nước của cơn mưa vẫn đang tuôn xối xả mà từ nơi nào đó ra mé ngoài lề đường bên phải...cộng thêm lúc mình không để ý lắm vì cứ hăm hở chạy cho tới ngỏ nhà...và thế là... mình và xe cán phải nó nên phần đầu hơi bốc lên... nghẻo cổ sang bên và đáp xuống đất bằng phần thân bên của xe...tạo thành tiếng:"oành...oành...xẹttttttt"...với vận tốc khá cao.
Mình đo đất nhưng trước đó mình còn nghe thấy cả tiếng xe của mình bị kéo rê trên nền đường nhựa đẫm nước...chát chúa và...kinh khủng!
Thêm một lần đau...
Lần này quả thật...tuy không nặng như lần trước vì mình gần như rời khỏi xe trước khi nó ngã và trượt dài trên đường nhưng mình thật sự rã rời, không còn sức mà đứng lên nữa...
Mình như thằng chết trôi, nằm dài giữa cơn mưa tầm tã, trên một con đường vắng...nằm chờ cái chết đến kiểu hình tượng như nhà văn là như thế...
Mình dần thở không được vì những giọt mưa nặng hạt cứ tấp vào mặt ngày một nhiều hơn...vào cả mũi và miệng.
Cơ thể trầy trụa của mình như bị nặng