Nỗi lo sợ đang dày vò mấy ngày qua trong phút chốc như bị đẩy lên đến mức cao trào khi chị Nhi bất giác gọi tên mình.
Hồi đầu khá vui cứ nghĩ là chị ấy không nhớ hoặc giả là chị ấy không muốn nhắc bởi nãy giờ từ khi gặp mặt và nói chuyện chị chưa hề đả động gì đến chuyện thầm kín đêm khuya hôm ấy cả.
Vẫn luôn cầu mong "cù lần che mắt thánh" nhưng có lẽ trong thâm tâm mình thực sự vẫn biết là giây phút này chắc chắn rồi sẽ xảy ra nhưng rồi bỗng dưng khi nó đến thì mình lại không vững vàng vì cái sự đơn thuần này lắm khi khó tiếp nhận quá đỗi.
Mình nhắm nghiền mắt, nuốt nước bọt đánh "ực" một cái nho nhỏ rồi từ từ quay người lại.
Cố gắng căng tròn đôi mắt thật ngây thơ và thoáng chút tươi tỉnh mình chậm chạp đối diện với cái khuôn mặt mà trong đầu đang nghĩ là sắp đày ải kia với cái vẻ ngu ngơ lù đù thường thấy.
- Dạ... Mình nhìn chị Nhi tuy có chút gượng gạo nhưng vẫn cố gắng niềm nở nhất có thể.
- Chị Linh trên lầu hay dưới nhà em...chị sợ...vào đó kiếm lung tung lại có...chuyện gì thì...hì... Chị Nhi nhìn mình cười tươi hỏi với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng như thể chẳng biết gì về chuyện bí mật kia cả.
Mình sau khi nghe được câu hỏi của chị thì lòng dạ trải hẳn ra và nhẹ đi rất nhiều.
Thật may mắn khi chị ấy không nhắc đến "nó".
Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà lúc đó mắt mình từ hơi lờ đờ sợ hãi bỗng sáng rực lên vì thoát nạn trong gang tấc.
- Dạ...Dì ngồi ngay dưới bếp đó chị...đang xem sách... Mình cười tít mắt và trả lời chị rất vui vẻ.
- À...rồi...chị vào nha...em đi đứng cẩn thận đó... Chị gật nhẹ đầu nhìn mình cười khẽ.
- Dạ...em chào chị... Mình chào chị sau đó quay người và bắt đầu bước đi.
Mình cố gắng đi từng bước trông thật tự nhiên nhưng đầu óc thì lại hơi dò xét vì muốn chú tâm để nghe cho rõ rằng tiếng dép kia chắc chắn là đang tiến vào nhà mình chứ không đứng ở góc cổng mà ngoáy đầu nhìn theo.
Cứ thế mình chậm chạp cho đến khi tiếng động bởi ma sát kia xa dần rồi chợt im hẳn thì mình mới nhanh chóng chủ động đi lại gần cổng kín kẽ khéo léo nhìn vào hướng trong nhà.
Quả thật chị Nhi đã đi vào bên trong và không còn để ý đến mình nữa.
Đầu óc mình lúc đó mại bắt đầu rối ren bởi những phân vân.
Tại sao chị Nhi lại không nhắc đến chuyện đó nhỉ hay có lẽ nào chị ấy không phải là người đứng ở cái gốc cây cũ kĩ đêm hôm ấy.
Không đâu, chắc chắn là chị Nhi vì chính Oanh đã xác nhận điều đó với mình là chị ấy đứng ở đó nói chuyện điện thoại trước rồi cô ấy mới ra ngoài chung sau.
Mà nghĩ cho lung cũng có thể là Oanh đã nói dối mình khi bản thân cô ấy là người đứng đó đêm hôm ấy chứ không phải là chị Nhi nhỉ.
Vậy thì cũng không đúng vì Oanh đâu cần phải giấu mình chuyện đó rồi lại mang tiếng nói dối hay tráo trở làm chi đâu.
Mà nói chung mọi hướng đi đều được định hướng tới một biện pháp cấp thiết là:"Nếu bây giờ mà mình có thể hỏi chuyện chị Nhi được thì chắc chắn mọi thứ sẽ được sáng tỏ ngay".
Nhưng như thế thì biết đâu lại "tai vách mạnh rừng" khi chị Nhi đang cố giữ im lặng mà mình lại đụng chạm đến cái sự nhạy cảm đó.
Thế càng toi!
Ôi, lại đau đầu nữa rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện này là đầu óc mình cứ quay quay vì mấy chị em nhà này rắc rối kinh.
Chị Nhi thì hiền dịu và nhẹ nhàng trong từng cử chỉ nhưng lại thoáng có chút gì đó bí hiểm.
Bé Oanh thì vui tươi, nhí nhảnh và cũng có xíu cảm tình với mình nhưng biết đâu chừng lại đang giấu mình nhiều chuyện thì sao.
Nhỏ Yến thì dễ đối xử nhất vì nó ghét mình ra mặt, ghét trong từng cử chỉ vì mình phần nào đó dính dáng đến vụ người yêu nó bị Bác gái đối xử thậm tệ trong "tân gia" đêm nọ.
Thôi, đến đâu hay đến đó.
Nghĩ cho nhiều rồi lại trớt quớt thì cũng chẳng đâu vào đâu.
Thở dài một hơi mình từ từ quay lưng lại và tiến chầm chậm ra đầu ngỏ với những bước chân còn hãy nặng nề.
Khu nhà mình thật yên tĩnh, cũng ít trẻ con mà những đứa trẻ đó cũng thường rất ít khi ra đường.
Có lẽ cuộc sống quá văn minh tiên tiến với những phương tiện kĩ thuật và các món đồ chơi hiện đại đã vô tình kéo chúng dần xa nhau, xa những trò vui đùa thường thấy vì chẳng mấy khi thấy chúng đi cùng nhau mà nhất là trong cái ngỏ nhà mình.
Cứ thỉnh thoảng đi ngang qua là lại thấy mấy nhóc, mấy bé ngồi ngoài hè hay trước cửa chính tay cầm iPhone hay iPad chọc chọc ngoáy ngoáy điên đảo trong im lặng.
Chán!
Đi từ tốn qua từng ngôi nhà ngắm nhìn khung cảnh yên lặng và trống vắng để mọi thứ trở nên nhẹ tênh.
Mình không yêu lắm cuộc sống nơi này tuy nhiều nhà nhưng lại quá yên tĩnh đến mức lạnh lẽo ít hơi người.
Nhưng rồi đâu cũng vậy có người này người kia và điểm sáng của chuyến ra ngoài buổi nắng gần về trưa hôm ấy của mình cũng thế.
- Duy...khỏe chưa con mà ra ngoài vậy... Tiếng nói phát ra từ ngay bên trong cánh cửa màu đỏ của một ngôi nhà mình vừa đi ngang qua.
Vừa nghe tiếng hỏi thăm của một người có vẻ lớn tuổi là mình lập tức quay lại nhìn ngay.
Mình nhìn một lúc thì chột nhận ra là một bà lão nhà trong ngõ cỡ tuổi Nội mình đang nhìn mình với cặp mắt kiếng dày cộm cười tươi hỏi han.
- Dạ...cũng đỡ rồi bà...bà tập thể dục ạ... Mình cười tít mắt cuối đầu chào Bà và sau đó hỏi lại khi thấy Bà đang dùng cả hai tay vịn cửa để đi lại.
- Đâu...giờ này tập gì nữa đâu con...bà đi lại ạnh người...con khỏe rồi nên Dì cho ra ngoài rồi hả... Bà lắc đầu nhìn mình nói giọng cũng hơi yếu ớt.
- Dạ...con đi vòng vòng...chứ ở nhà tù quá bà ạ...bà dạo này cũng khỏe chứ ạ... Mình lễ phép nói nhỏ nhẹ.
- Ừm...bà cũng đỡ...bữa thằng út nó mới chở đi khám về...mấy đứa đi đứng nhìn trước ngó sau...thanh niên giờ tụi nó đi xe ẩu lắm... Bà nói khẽ và không quên dặn dò mình.
- Dạ... Mình cười và khẽ gật đầu.
- Vậy con đi giỏi hen...bà vào nhà...bà mệt rồi... Bà nói và cười chào mình.
- Dạ...bà giữ gìn sức khỏe ạ...con chào bà... Mình vòng cả hai tay chào bà.
- Ừm...con đi đi... Bà cười và lấy tay vẫy mình.
Gật đầu chào bà xong thì mình lại tiếp tục tiến bước đi tiếp.
Cuộc sống lắm lúc chỉ cần vài câu hỏi qua loa nhưng lại làm cho con người ta thấy yêu đời và yêu bản thân nhiều hơn.
Cười khẽ vì nãy giờ mình thật sai lầm khi lắm lúc nhìn nhận cuộc sống đầy nhạt nhẽo.
Đi thêm một đoạn nữa thì cuối cùng cái dốc nho nhỏ ngay trước ngỏ cũng dần hiện ra.
Tiến lại và đứng trên đầu dốc hơi sát sang bên mình hít lấy hít để thứ không khí trong lành và mát lạnh.
Một buổi sáng bình yên đến lạ.
Đi sang lề đường nhựa bên kia, mình ngồi xuống và duỗi chân nằm ngã nằm nghiêng nhìn đủ thứ.
Khu nhà mình cây cũng thuộc loại nhiều trong cả khu mà đa số là mấy dòng cây cao xanh lá yếu thanh mảnh chứ ít loại cây thân cột to cao tán rộng.
Xa xa có vài tòa chung cư, những dự án đang xây dở, khách sạn đồ sộ và những căn nhà cao cao nhìn thật vui mắt.
Trong Sài Gòn mà xét về độ thông thoáng và yên tĩnh thì mình nghĩ quận 7 này chắc là tiêu chuẩn hơn cả khu người Hàn bên quận 3 hay quận 4 gì đó.
Mình ngồi nhìn lung tung khi thỉnh thoảng những chiếc taxi hay 4 chỗ có chủ sở hữu đi qua lại với đủ thành phần ngồi ở ghế sau.
Rồi đoạn đi qua đi lại vài vòng xa xa đến cả chỗ mà hôm nọ mình cán khúc cây té xồ xuống nữa.
Khi mà mỏi nhừ cả chân và cái bụng bắt đầu réo inh ỏi vì đau nhói thì mình mới bắt đầu nhanh chóng bước về nhà.
Tính ra thì mình rời nhà cũng tầm trên dưới 1 tiếng rưỡi đồng hồ là ít vì lúc này nhìn mặt trời đã lên rất cao xõa bóng gần tận đỉnh đầu.
Vẫn những bước chân đó nhưng có phần nhanh hơn đôi chút mình dần cũng đứng ngay trước cổng.
Thò tay vào trong qua lỗ khóa, mình kéo nhẹ thanh chốt sang bên để bước vào.
Tra chìa khóa cửa cổng mình tiến hẳn vào cánh cửa chính đang khép hờ sau đó cũng khóa trái luôn từ bên trong.
Nhìn phòng khách và vào cả bếp mình ngó lung tung hết cả mà vẫn không thấy Dì Linh và cả chị Nhi đâu nữa.
Chắc chắn là cả hai trên phòng Dì Linh rồi.
Mình bước thẳng lên tầng hai vào nhà vệ sinh giải quyết việc nặng nhẹ trước sau đó rửa ráy chân tay mặt mũi rồi mới từ từ đi lại gõ nhẹ cửa phòng Dì Linh.
Gõ cả vài chục "cốc cốc" mà chẳng thấy động tĩnh gì cả.
Lúc này trong lòng mình bắt đầu xuất hiện những bất an nho nhỏ chẳng ra đâu vào đâu.
Vặn chốt đẩy bừa vào.
Mình hơi hố đà bởi cứ nghĩ cửa chốt trong và một phần vì chân đang hãy còn đau nên mình bất giác té chúi nhủi xuống nền sàn.
Mình lòm còm bò ngồi dậy thì thấy Dì Linh đang nằm ngủ và đắp mền hờ từ cả phần thân dưới đến lưng chừng bụng ngang hông.
Mình hơi lo lắng nên lật đật bò lại chỗ Dì mà lay nhẹ một bên vai.
- Dì...Dì...Dì... Mình hối hả lay vai Dì, vừa lay vừa gọi í ới.
- Ớ...ớ...về rồi hả...về lâu chưa...đói chưa... Dì từ từ mở mắt ra nhìn mình ngáp dài một hơi mà hỏi giọng vẫn còn ngái ngủ.
- Dì ngủ hả...chưa...lát hãy ăn...Dì ngủ hay sốt dạ... Mình Trả lời xong bắt đầu đưa tay lên sờ trán Dì.
- Hông sốt mà bị đau bụng sáng giờ nè...khó chịu quá...nằm thôi chứ có ngủ đâu...mang tai nghe mà... Dì nủng nịu trả lời nho nhỏ và nhắm nghiền mắt khi tay mình đang day nhè nhẹ hai bên thái dương cho Dì bớt mệt mỏi.
- À...mà tối qua Dì có ăn xoài đâu...sao đau bụng chứ... Mình vẫn day nghè nhẹ giúp Dì sau đó hỏi một câu đầy thắc mắc.
- Đau bụng kinh ớ...đù... Dì vẫn nhắm mắt sau đó bĩu môi trả lời mình.
- À...con cũng đau... Mình cười nhẹ vì cái đầu óc tệ hại khi mới sáng nay vẫn còn nhớ là Dì đang hành kinh mà giờ lại quên mất.
- Gì chứ...Duy đù của Dì cũng có kinh hả... Dì cười tít mắt mặc dù mới than đau bụng này nọ.
- Đâu có...tối qua con ăn xoài á...nên đau... Mình gãi đầu nói nhỏ.
- Duy hông phải ăn xoài nên bị đau bụng đâu...bị Dì lây á... Dì nhìn mình lém lỉnh trả lời the thé.
Dì nói xong là lập tức chống tay sang bên để đỡ cái đầu với mái tóc búi củ hành quen thuộc.
Ánh mắt lim dim, điệu cười nhếch miệng làm lộ cái núm đồng tiền đáng yêu không thể lẫn vào đâu được mỗi khi Dì tính kích đểu mình.
Mình vì quá quen với hoàn cảnh và khuôn mặt ấy nên bắt đầu có chút gì đó hơi đề phòng.
- Lây gì chứ...đau bụng cũng lây hả... Mình tròn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn thoáng chút dò xét.
- Lây qua đường máu...máu qua tiêu hóa...đau bụng luôn Dì nhìn lên ngẫm nghĩ rồi phán chắc nịch.
- Gì chứ...là sao... Mình chau mày khó hiểu.
- Thì qua hút...à ăn máu tối qua đó...vô trong cái bụng...là qua tiêu hóa...rồi giờ đau bụng giống Dì nè...là bị lây á... Dì cười nhe răng và phân tích đầy liên quan.
- Dì...Dì nói chuyện kinh quá... Mình nhăn nhó vẻ tức tối.
- Kinh gì...sự thiệt mừ...con đang mang giọt máu của Dì trong bụng á nha...nhớ nuôi nó ập nha...há há Dì vẫn không chịu tha ình mà lại bắt đầu lung tung ben.
- Mệt Dì quá...nói chuyện...mệt mỏi... Mình lắc đầu đầy ngán ngẫm.
- Nhớ nha...hí hí...úi...úi da... Dì cười tít mắt lần nữa nhưng sau đó là lập tức nhăn mặt.
Dì vừa nói xong thì bắt chợt nhăn nhó cả khuôn mặt lại vì đau đớn khiến mình lo lắng ngồi không yên.
- Dì đau lắm hông...có uống giảm đau chưa... Mình chòang tới đỡ vai Dì nằm hẳn xuống chứ không để chống tay nữa.
Mình hơi nhích người Dì để Dì nằm ngay ngắn sau đó kéo mền lên đắp trên cả vai Dì luôn.
- Rồi...cũng đỡ mà lâu lâu quặn lên thôi...mọi lúc hông có đau dữ vầy...chắc tại tối qua đụng chua... Dì nhắm nghiền mắt lại hơi chau mài trả lời mình.
- Chua gì...Dì ăn có miếng mà... Mình hỏi khẽ.
- Cơ thể tụi nhạy cảm lắm á...giỡn quài...đau sáng giờ quằn quại luôn...nãy thiu thiu cái nó quặn nên dậy luôn nè... Dì mở mắt lườm lườm mình trả lời.
- Ghê vậy... Mình chu mỏ suýt soa.
- Ừm...giờ hổng dám mặc quần luôn...bó bụng