Bẩn, xấu, ghê tởm
Bị ánh mắt Lâm Tái Xuyên lướt qua, Tín Túc chớp chớp mắt, mặt vô tội.
Sa Bình Triết nói: "Không có gì.
Đồng chí nhỏ Tín Túc vừa đưa ra giải thích cá nhân về vụ án Hứa Ấu Nghi, đề xuất một điểm vô cùng độc đáo".
Chương Phỉ sờ sờ cánh tay, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy may mắn vì là đồng sự với cậu ta...!Mà không phải là quan hệ đối đầu".
Lâm Tái Xuyên không biết rõ toàn bộ câu chuyện, cũng lười nói mấy câu vô nghĩa, đưa tay gõ một chút trên cửa, nghiêm mặt nói: "Hiện tại, tất cả mọi người đều đang chờ thông báo chính thức của Cục Công an chúng ta.
Phía trên cũng đã cử người nhìn chằm chằm.
Chương Phỉ, chị mau đem tình tiết sơ bộ của vụ án phân tích lại một lần, soạn một báo cáo bằng văn bản.
Về phần tiến triển điều tra, viết là trước mắt đã tập trung được nghi phạm, đang ở giai đoạn điều tra sâu.
Phó đội trưởng Trịnh, anh xem cùng Chương Phỉ đi".
"Rõ."
"Lão Sa giúp tôi thông báo phía bên trại tạm giam, chuẩn bị thẩm vấn lại Hứa Ấu Nghi".
Lúc này, Tín Túc bổ sung một câu: "Vụ án Trương Minh Hoa, chỉ sợ Hứa Ấu Nghi sẽ không khai báo gì thêm.
Hiện giờ, cậu ta đã ở thế dù thẳng thắn khai báo hay kháng cự cũng đều là kết cục ở tù mọt gông.
Nói hay không đều giống nhau.
Anh muốn hỏi về vụ việc của Lưu Tĩnh sao?"
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái: "Nếu Lưu Tĩnh không phải tự nguyện ở bên cậu ta, không chừng Hứa Ấu Nghi còn bị nghi ngờ liên quan đến tội danh khác".
"Hạ Tranh, cậu cùng các đồng sự đội khám nghiệm hiện trường tới nhà Hứa Ấu Nghi một chuyến, xem trong nhà cậu ta còn lưu lại vật chứng liên quan gì không".
"Rõ!"
Lâm Tái Xuyên luôn là người được cả đội tín nhiệm.
Các cảnh sát đều nghe chỉ đạo của anh vô điều kiện, gần như giao phó 100% tín nhiệm.
Chỉ có "người ngoài" tên Tín Túc này có suy nghĩ không giống lắm.
Cho nên, cậu bị lưu lại cuối cùng, không được giao nhiệm vụ gì.
Cậu vừa không phải kiểu dè dặt, cẩn trọng như người mới đến, cũng không phải hiểu tận gốc rễ, có thể một mình đảm đương như các đồng sự lâu năm.
Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là đặt ở dưới mí mắt.
Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên nhìn về phía cậu: "Tôi muốn đi thẩm vấn Hứa Ấu Nghi.
Cậu có thể đi cùng tôi, hoặc là ở lại hỗ trợ ——"
Anh nói chưa xong, máy bàn trong tầm tay Tín Tức lập tức "reng reng" ầm ĩ.
Tín Túc vừa chuẩn bị đứng dậy lại ngồi xuống, giọng đầy tiếc nuối: "Có vẻ như không thể đi cùng anh rồi".
Lâm Tái Xuyên "ừ" một tiếng, xoay người rời khỏi văn phòng.
Tín Túc cười bất đắc dĩ, đưa tay nhấc điện thoại, giọng nói rõ ràng: "Xin chào, Cục Công an nghe".
Quả nhiên, lần này lại là điện thoại phóng viên gọi đến quấy rầy, bô bô hỏi một đống vấn đề, Tín Túc hơi di di mũi chân, chờ đối phương nói xong, lại dùng hai ba câu lời nói nhẹ nhàng trả lời cho qua chuyện.
Qua cao điểm, dư luận trên mạng càng ngày càng ầm ĩ.
Công việc trong văn phòng từ sáng đến chiều đều không hề ngừng nghỉ.
Tín Túc chán đến chết một công đôi việc, vừa ứng phó phóng viên ở phía bên kia đầu dây, vừa tranh thủ nắm con chuột lật xem hồ sơ tư liệu trong hệ thống công an.
Cậu vẫn thấy tò mò về người tên Lý Tử Viện này.
Rất ít người có thể lưu lại dấu ấn trong kí ức đã qua của cậu.
Cậu luôn lười nhớ mấy người vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới.
Hơn nữa, cậu còn thấy kì lạ.
Lý Tử Viện không cha, không mẹ, gia cảnh nghèo khó, túng thiếu, còn có thể mang theo cái đuôi rắc rối Lý Tử Sung đi vào gia đình họ Lục giàu có.
Có thể nói, chính là vừa không môn đăng, vừa không hộ đối.
Hai người còn đi được đến bước kết hôn, sinh con, còn không bị "bà già ác độc" trong gia tộc lao ra ngăn cản.
Tín Túc lật lại một trang tài liệu, thấy ảnh chụp Lý Tử Viện thời còn học trung học.
Trên màn hình là hình ảnh một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc đồng phục xanh trắng của trường trung học Thịnh Tài, gương mặt mộc thanh thuần.
Cảm giác như thể đã từng quen biết càng trở nên rõ ràng.
Tín Túc như suy tư mà khẽ ấn con chuột.
Lý Tử Viện tầm khoảng tuổi cậu.
Khi cô học trung học, cậu hẳn còn ở....
Cậu bỗng nhiên nhớ ra, đồng tử hơi co lại, trong đầu đột nhiên không kịp đề phòng mà hiện lên một vài hình ảnh tởm lợm.
Đó là một đoạn ký ức vô cùng, vô cùng không thoải mái.
Bên tai như vang lên âm thanh sền sệt ghê tởm nào đó.
Tiếng d*c vọng dơ bẩn, xấu xí, không chịu nổi hóa thành chất lỏng, theo ốc nhĩ rót toàn bộ vào não.
"............"
Cảm giác s1nh lý khó chịu khiến Tín Túc thấy buồn nôn.
Thế cho nên, cậu sắc mặt xấu chưa từng thấy, không nhịn được, một tay đỡ bàn, một tay bịt miệng nôn khan.
Động tĩnh này khiến các đồng sự khác trong văn phòng khiếp sợ, "Tín Túc, cậu không sao chứ? Bị sao thế?"
Chương Phỉ bị dọa, mặt hoa mất màu, chạy tới vỗ sau lưng cậu, "Bé ngoan, cậu sao vậy?"
Sa Bình Triết dùng ánh mắt thấy tai nạn nhiều đã quen nhìn cậu, "Đồng chí mới tới, chuyện này là thế nào? Hôm qua đau eo, hôm nay nôn nghén à?"
Tín Túc nắm chặt tay trên mặt bàn, cố gắng duỗi thẳng lưng, đ è xuống cảm giác ghê tởm nồng đậm, theo bản năng há miệng t hở dốc: "Người tên Lý Tử Viện kia..."
Cậu không nói tiếp câu tiếp theo.
Đây cũng không phải chuyện có thể để cảnh sát biết đến.
Tín Túc hơi nhắm mắt lại.
Cậu nhớ ra từng gặp Lý Tử Viện ở đâu rồi.
Đó là chuyện rất nhiều năm trước đây.
Khi đó, cậu cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi...
Khi đó, Chu Phong Vật còn chưa chết, vẫn còn khống chế toàn bộ "Tiết Sương Giáng".
Đêm đó, Tín Túc theo chân người này ra cửa, bàn một chút việc "làm ăn".
Bóng đêm dày đặc, Chu Phong Vật dẫn cậu đi vào một khu ghế ngầm trong khách sạn, lần đầu gặp hai người đàn ông trung niên để "kiểm hàng" tại chỗ.
Tín Túc cúi mặt, không hứng thú ngồi nghe, nhắm mắt mơ màng sắp ngủ gật.
Khi giao dịch sắp kết thúc, đột nhiên, bên ngoài có người gõ cửa.
Chu Phong Vật cảnh giác ngẩng đầu.
Một trong hai người đàn ông trung niên cười hề hề ra vẻ bí hiểm nói: "Là người một nhà —— Ông chủ Hình bên kia đưa "thứ tốt" lại đây".
Một người từ ngoài cửa đi vào, còn ôm theo một thiếu nữ hôn mê, tóc dài xõa trên vai, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, khó khăn lắm mới che khuất được cơ thể còn chưa dậy thì xong.
Tín Túc nhìn người nọ để thiếu nữ trên sô pha, khẽ nhíu mày đến rất khó phát hiện.
Chuyện này không nằm trong phạm vi giao dịch của bọn họ.
Nhưng, chuyện phát sinh sau đó càng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu ——
Người đàn ông vừa nói đem một viên thuốc con nhộng gì đó bỏ vào miệng thiếu nữ, rót nước vào