Tín Túc mơ hồ có dự cảm xấu
"Về phần những chuyện khác, tôi đều nhớ không rõ lắm.
Chỉ đành dừng lời ở đây".
Lý Tử Viện nhìn Tín Túc, ánh mắt trầm tĩnh như nước, lại giống một cái hồ chết, "Cậu là người thông minh, hẳn hiểu được ý của tôi...!Thật xin lỗi, tôi không muốn đem đến phiền toái không cần thiết cho bản thân và gia đình".
Tín Túc đương nhiên hiểu ý cô.
Không phải người bị hại nào cũng muốn gia nhập "liên minh những người báo thù", nhất định khiến kẻ ác phải trả giá đắt.
Lý Tử Viện tình nguyện nhịn xuống những nỗi nhục không thể chịu nổi đã qua, giả vờ như thời gian trôi qua bình lặng, cũng không muốn cuộc sống an ổn hiện tại phải gợn sóng.
Giơ lên lưỡi hái hướng về phía kẻ địch hùng mạnh, cô có lẽ không trả nổi cái giá đắt đỏ kia, cũng không thể nào gánh vác những hậu quả khó lường.
Có thể có được manh mối của người tên Hình Chiêu này đã là nằm ngoài tính toán của Tín Túc.
Cậu đứng dậy, lịch sự cúi người chào Lý Tử Viện: "Tôi hiểu.
Chuyện chúng ta gặp mặt hôm nay, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai".
Dứt lời, cậu lại lấy ra một tấm danh thiếp: "Khi nào nếu cô có điều gì muốn nói, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tôi".
Mãi đến khi Tín Túc rời đi, Lý Tử Viện vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, đôi tay đeo găng ren nắm chặt lại.
Cô nhìn chằm chằm tấm danh thiếp mạ vàng trên bàn.
Một lúc lâu sau, cô vươn tay cầm danh thiếp lên, từ từ nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Tín Túc ra khỏi khu ghế, nhìn sắc trời đã dần tối đen bên ngoài, gọi điện thoại cho Lâm Tái Xuyên: "Đội trưởng, tan làm chưa? Có thời gian giải quyết một chút vấn đề ấm no của tôi không?"
Bên phía Lâm Tái Xuyên có hơi ồn ào, như đang xử lý gì đó, "Xin lỗi, khả năng phải muộn một chút.
Bên này hiện đang có sự cố cần xử lý".
Tín Túc không khỏi cười thành tiếng: "......!Chuyện này có gì phải xin lỗi.
Tôi quay về Cục Công an tìm anh là được.
Hẹn gặp 10 phút sau".
"Ừm."
Ngắt điện thoại, Tín Túc đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ lại việc mình làm mấy ngày nay, nhịn không được mà cười cười.
Mặc dù trước từng có duyên gặp nhau hai lần nhưng thật ra cậu không tiếp xúc nhiều với Lâm Tái Xuyên, cũng không biết anh là người thế nào.
Mấy ngày nay tiếp xúc rồi mới thấy tính cách Lâm Tái Xuyên tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.
Tín Túc suy bụng ta ra bụng người.
Nếu dưới cậu có một bao cỏ xinh đẹp nhưng cả ngày chơi bời lêu lổng, không chịu làm việc tử tế như mình thì có lẽ cậu không bình tĩnh, ôn hòa được như Lâm Tái Xuyên.
Rất nhanh, ý cười trên mặt nhạt đi, cậu bắt đầu nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, nghĩ cách làm sao có thể "giới thiệu" thu hoạch ngoài ý muốn này – Hình Chiêu – cho Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc không khẳng định Lưu Tĩnh và Lý Tử Viện gặp phải chuyện giống nhau hay không nhưng hai người này quả thật tồn tại rất nhiều chỗ tương tự, khiến cậu mơ hồ có một loại dự cảm không tốt lắm.
Hình Chiêu.
Tín Túc bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy, khi Lưu Tĩnh lưu lại chữ trị ở bệnh viện Nhân dân, bác sĩ phụ trách cô từng nói, phó hiệu trưởng trường trung học Thịnh Tài có đến thăm cô.
......!Là trùng hợp sao?
Lẽ ra cậu nên sớm nghĩ tới việc "quái vật" khiến Lưu Tĩnh đến chết cũng không dám mở miệng sao có thể chỉ là một Hứa Ấu Nghi.
Tín Túc lái xe trở lại Cục Công an thành phố mới biết "sự cố" Lâm Tái Xuyên nói là gì.
Mẹ Lưu Tĩnh tới.
Có điều, bà không phải đến để đòi công bằng cho con gái mình, vì bệnh tình của bà nên cảnh sát còn chưa dám đem tất cả ngọn nguồn sự thật nói cho bà.
Mẹ Lưu Tĩnh đem di hài cô về nhà, đến Cục Công an để nghe ngóng vụ việc.
Bà rõ ràng chỉ là một người 40 tuổi nhưng khiến người khác cảm giác bà đã rất già nua, lưng gầy guộc còng xuống, trên người mặc một chiếc áo khoác dáng dài kì cục, chân đi đôi giày thể thao trắng đã cũ nát, gương mặt hằn dấu vết nhăn nheo ngang dọc, đôi mắt trống rỗng như thể không hề có gì.
Chương Phỉ khẽ c ắn môi dưới, có hơi không đành lòng, đến bên cạnh đỡ bà, nhỏ giọng nói: "Chị nén đau buồn".
Trương Tú Vân ráng dùng sức run rẩy nắm tay cô, miệng cứng đờ cố gắng mấp máy, khàn khàn nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi...!tôi tới để nghe về án tử của Tĩnh Tĩnh nhà tôi".
Chương Phỉ dìu bà đến phòng khách, "Lưu Tĩnh mặc dù là tự sát nhưng cô ấy không có khả năng vô duyên vô cớ đi đến bước đó.
Sau lưng nhất định còn có nguyên nhân khác.
Đội trưởng chúng tôi còn có một vài câu có thể liên quan đến vụ án hỏi chị".
Trương Tú Vân gật gật đầu.
Chương Phỉ đẩy mở cửa phòng khách, đỡ Trương Tú Vân đi vào.
Lâm Tái Xuyên nghe tiếng, xoay người: "Bác đến rồi".
Trương Tú Vân ngồi trên ghế, hay tay nắm vào nhau, cổ như bị đồ vật vô hình nào đó đè thấp xuống, mang một vẻ khắc khổ cùng tự ti.
Lâm Tái Xuyên nhìn bà, như thể thấy được một con côn trùng đột nhiên bị bắt ép phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Đây là người nhà duy nhất của Lưu Tĩnh, cũng là người mắc bệnh động mạch vành mãn tính.
"Chào bác Trương.
Tôi là Lâm Tái Xuyên, đội cảnh sát điều tra.
Đại thể vụ án, đồng sự Chương Phỉ của tôi hẳn đã nói với bác.
Lần này mời bác đến đây là vì muốn hỏi một chút sự việc của Lưu Tĩnh khi còn sống.
Nếu bác muốn hỏi vấn đề khác liên quan đến vụ án, bác cũng có thể hỏi tôi".
Lâm Tái Xuyên hơi hơi cong lưng, giọng nói cố gắng ôn hòa hết sức.
Trương Tú Vân co rụt bả vai, nói khô khốc: "Vâng.
Tôi phối hợp điều tra của đồng chí cảnh sát".
Lâm Tái Xuyên không phải người am hiểu trò chuyện.
Anh nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề, một câu vô nghĩa cũng không có, "Lưu Tĩnh có nói với bác chuyện tình cảm ở trường học không? Có qua lại gần nam sinh nào đó hoặc trong trường có người theo đuổi không?"
Trương Tú Vân lắc đầu, "Con gái tôi chưa bao giờ nói mấy chuyện này đó với tôi.
Lưu Tĩnh có chủ ý của bản thân.
Tôi cũng không nói được".
Lâm Tái Xuyên nói: "Theo tôi được biết, bản thân bác không có thu nhập cố định.
Trong nhà, chi phí ăn mặc đều do Lưu Tĩnh gánh vác.
Bác có hỏi con gái xem tiền từ đâu tới không?"
Lưu Tĩnh là một học sinh trung học, có thể một lúc lấy ra mấy ngàn đồng đóng viện phí và thuốc thang, làm mẹ, chẳng lẽ không thấy tò mò sao?
Trương Tú Vân dùng bàn tay thô ráp lau cằm một chút, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo dày đặc khẩu âm trả lời, "Trước kia tôi từng hỏi nó, Lưu Tĩnh nói làm gia sư giúp bạn học học thêm để kiếm tiền.
Khi ở trường học có thể tự mình kiếm tiền".
"Trường học nghỉ, con gái bác có về nhà không?"
"Nó có về thăm tôi nhưng rất nhanh liền đi.
Nó còn phải đi kiếm tiền".
Cách Trương Tú Vân nói chuyện rất kì lạ, có cảm giác trúc trắc của người không thường nói chuyện cùng người khác.
Bà nói đầu câu và cuối câu không khớp nhau lắm, "Tôi vô dụng ở nhà.
Còn phải để con gái nuôi.
Nó phải đi học, phải ra ngoài kiếm tiền, mua thuốc, đóng học phí".
Lâm Tái Xuyên như suy nghĩ gì đó, "Khi nghỉ học, con gái bác có ở nhà không?"
"Có.
Nhưng có đôi khi ở lại nhà bạn học, không về.
Nó nói học bù muộn quá".
Khi Lưu Tĩnh không về nhà, đại để ở cùng Hứa Ấu Nghi.
Dựa vào cách nói của Hứa Ấu Nghi, Lưu Tĩnh đồng ý làm bạn gái cậu ta, cậu ta chu cấp điều kiện vật chất cho Lưu Tĩnh.
Nếu hai người lớn thêm mấy tuổi, nói không chừng lại là một hồi "bao dưỡng" anh tình em nguyện.
Nhưng loại quan hệ dị dạng này không nên xuất hiện ở nơi như trường học.
Lâm Tái Xuyên lại hỏi: "Khi Lưu Tĩnh ở nhà, có biểu hiện gì khác thường không? Ví dụ như cảm xúc tiêu cực, bi quan, hay thay đổi?"
Nghe câu này, Trương Tú Vân nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau không nói chuyện, như thể đang chịu đựng gì đó.
Một lát sau, bà mới mở miệng, lầm bầm lầu bầu như đang nói thầm: "Con gái càng ngày càng không thích nói chuyện.
Về nhà với tôi cũng không nói gì.
Trước kia, tính cách nó rất tốt, thích đùa, thích cười.
Từ khi lên trung học, tôi kiểm tra ra bệnh, bị ông chủ đuổi việc, trong nhà qua ngày vô cùng vất vả.
Tĩnh Tĩnh cũng phải chịu khổ theo tôi..."
Người đàn bà nhanh chóng dùng tay lau nước mắt, cúi đầu, bả vai run rẩy kì cục.
Lâm Tái Xuyên thở dài một hơi.
Đại khái có đồ vật gì đó quá mức nặng nề đè ép lên người phụ nữ này, dù là ai cũng không thể thấu hiểu hết được.
Anh vừa định nói gì đó, cửa phòng khách bỗng nhiên bị gõ hai tiếng, có người đẩy cửa