ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
Edit: B_B
*
* *
Chương hai.
Rắn độc
Văn phòng đội cảnh sát điều tra.
Lâm Tái Xuyên mở to mắt, con ngươi trong trẻo lập lòe rung động như bị bóng đè nào đó.
Đã rất lâu rồi anh không mơ thấy sự kiện năm năm trước.
Có thể thời gian gần đây, vì anh quá mức mệt mỏi nên mấy chuyện cũ năm xưa lại xuất hiện đứt quãng trong đầu anh.
Đã qua lâu vậy rồi, Lâm Tái Xuyên đối với mấy nỗi đau trí mạng này gần như đã không có ấn tượng gì.
Ngươc lại, thiếu niên được gọi là “Diêm Vương” đó… Mỗi lần nghĩ đến việc có thể người này còn sinh hoạt ở nơi âm u không thấy ánh sáng nào đó với thế lực không kiêng nể gì mà sinh sôi như cỏ dại lại khiến Lâm Tái Xuyên như nghẹn ở cổ.
Một tay anh đưa lên xoa huyệt trên thái dương, ngồi dậy trên sô pha, chăn màu trắng phủ lên người trượt xuống dưới.
Cục cảnh sát thành phố hôm qua vừa phá án và bắt giam một vụ án giết người lớn, có ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng đến xã hội.
Lãnh đạo cấp cao cùng truyền thông khắp nơi đều chú ý đặc biệt.
Nghi phạm sa lưới, trong quá trình thẩm vấn đã thẳng thắn thừa nhận các hành vi phạm tội.
Lâm Tái Xuyên suốt đêm viết xong báo cáo kết thúc vụ án, khi xong thì đã quá muộn nên không về nhà, quyết định cứ thế mà qua loa nằm ngủ trên sô pha trong văn phòng cả đêm.
Bắp chân do co quắp cả đêm đã tê rần.
Lâm Tái Xuyên đứng lên, giãn gân cốt, khớp xương phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, dừng trên gương mặt trắng nõn, đẹp trai và bình tĩnh của anh.
Lúc này còn chưa đến bảy giờ.
Nhóm cảnh sát điều tra tăng ca ngày đêm hơn nửa tháng sau khi kết án liền về nhà ngủ bù, chỉ hận không thể ngủ đến trời đất mịt mù.
Vì vậy, giờ này cơ bản là không có ai đến cơ quan.
Lâm Tái Xuyên cúi đầu, tùy ý sửa sang lại áo sơ mi hơi có nếp nhăn trên người, đẩy cửa văn phòng đi ra.
Mới vừa đi được mấy bước, ánh mắt anh từ trên nhìn bao quát chỗ hành lang, liền thấy ở đại sảnh cửa tầng một có một người đàn ông cao gầy đi đến.
Người đến nhìn qua rất trẻ, tóc dài đến ngang vai, trên người mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khí chất tao nhã u sầu.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến khiến người nhìn cảm giác đối phương giống như một vị quý tộc phương Tây thần bí cổ xưa nào đó.
Người này lông mày rậm rạp, đen nhánh.
Ánh mắt giống dụng cụ kim loại không có độ ấm, cẩn thận quan sát mỗi cen-ti-mét không gian trong cục cảnh sát.
Cậu đứng ở chỗ đó lại vô cớ khiến người nhìn nhớ tới một con rắn hổ mang độc vô cùng diễm lệ nhưng lạnh băng không độ ấm.
Ánh mắt này khiến Lâm Tái Xuyên theo bản năng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Anh dừng bước chân, hơi nhíu mày.
Như thể trong nháy mắt, người thanh niên dưới sảnh như phát hiện ra mà đưa mắt nhìn lên.
Khoảnh khắc thấy Lâm Tái Xuyên, cặp mắt phượng liền lúng liếng liếc mắt đưa tình ngập tràn ý cười, giọng nói vô cùng ấm áp: “Chào đội trưởng Lâm.
Tôi là Tín Túc, là người mới đến cục cảnh sát thành phố báo danh”.
Lâm Tái Xuyên lặng yên từ trên cao nhìn xuống đối phương, không nói gì.
Rất ít người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt khiến anh có cảm giác như vậy – Ác ý, nguy hiểm, không thoải mái.
Tín Túc không hề tránh né, cũng lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng như có như không hơi cong lên, dáng vẻ không bối rối, cũng không câu nệ, đúng kiểu một người trẻ tuổi rất am hiểu xã giao.
Tín Túc khí chất ôn hòa lại dịu dàng.
Nhìn kỹ lại thì cảm giác âm u lạnh lẽo khi nãy như ảo giác thoáng qua.
Lâm Tái Xuyên đúng là có nhận được thông báo nói ngày mai sẽ có người mới vừa tốt nghiệp đến đội đièu tra.
Nhưng không ngờ… sẽ là người có phong cách thế này.
Anh không biến sắc bình tĩnh đánh giá thanh niên trước mặt, khẽ gật đầu một cái: “Sớm vậy đã tới rồi”.
Tín Túc ngửa đầu nhìn anh, cười dịu dàng: “Thật ra ngày mai mới là ngày báo danh chính thức.
Sáng nay tôi đúng lúc tình cờ đ ingang qua cửa cục cảnh sát nên mới đến cho quen đường.
Không làm phiền công tác của đội trưởng Lâm chứ?”
Lâm Tái Xuyên nói ngắn gọn: “Sẽ không.”
Tín Túc nghĩ nghĩ, gãi đúng chỗ ngứa mà chần chờ mở miệng: “Tôi mới đến, không quen thuộc hoàn cảnh ở đây lắm.
Văn phòng đội điều tra ở tầng hai sao?”
Lâm Tái Xuyên ừ một tiếng: “Lên đi.”
Tín Túc không đợi đến lời thứ hai liền đi lên cầu thang bên cạnh.
Nghe tiếng bước chân không nhanh, không chậm truyền đến từ phía sau, Lâm Tái Xuyên xoay người.
Vóc dáng Tín Túc rất cao, cả người ăn mặc cũng là khá tinh tế - quần tây và giày da màu đen, tóc dài hơi xoăn tự nhiên đen nhánh lòa xòa bên vai, làn da trắng nõn khác thường.
Nếu nói người này là phần tử nhà giàu biến chất vừa chơi một trận cũng không quá, hoặc là công tử ph óng đãng vờ đứng đắn cũng không sai – có điều nhìn thế nào cũng không giống với một cảnh sát.
Lâm Tái Xuyên đánh giá thanh niên trước mặt.
Trên tai đối phương còn có một hàng lỗ tai, chỉ là hiện tại không đeo khuyên.
Tín Túc hào phóng để anh tùy ý đánh giá, lại như không có việc gì mà chớp chớp mắt, cực kỳ vô hại mà gọi một tiếng: “Đôi trưởng Lâm…”
Lâm Tái Xuyên thu hồi ánh mắt: “Đi theo tôi.”
Thời gian hiện tại còn sớm, trên hành lang cũng không có đồng nghiệp nào đi lại.
Lâm Tái Xuyên mang theo Tín Túc đi một vòng làm quen tình hình ở cục, trên đường hỏi: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Lâm Tái Xuyên không hề có ấn tượng với người này.
Nhưng vừa gặp mặt, đối phương đã kêu anh là “Đôi trưởng Lâm”, rõ ràng là có biết anh.
Đặc biệt, thân phận của Lâm Tái Xuyên có điểm đặc thù, ít khi lưu lại mấy thứ như ảnh chụp.
Tín Túc vì sao lại biết anh là ai?
Tín Túc đương nhiên nghe ra ý tứ của những lời này.
Cậu nhìn xuống, hơi mỉm cười, giải thích, “Tôi từng học ở Đại học Công an Phù Tụ.
Khi còn ở trường, rất nhiều bạn học của tôi đều nhắc tới đôi trưởng Lâm”
Lâm Tái Xuyên sáng tỏ.
Cục cảnh sát thành phố bọn họ cùng Đại học Phù Tụ đúng là có không ít quan hệ hợp tác.
Mùa hè năm trước, anh còn đến tuyên truyền và giảng bài về điều tra hình sự ở đó một lần.
Có thể Tín Túc thấy anh ở đó.
Đi một vòng trong văn phòng, Lâm Tái Xuyên dẫn người tới cửa ra, lại nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, hơi nhăn mày, “Ngày mai tới báo danh chính thức, cắt tóc đi”.
Lâm Tái Xuyên ngày thường vốn mặc kệ mấy chuyện cỏn con, chỉ cần không ăn mặc quá quái gở, anh đều sẽ không mở miệng.
Nhưng cố tình, Tín Túc lại thuộc về loại hình “đặc biệt quái gở” kia, nhất là mái tóc dài quá bả vai, muốn có bao nhiêu thu hút liền có bấy nhiêu.
Anh không thể để người này tóc tai như vậy mà đi rêu rao khắp nơi trong cục cảnh sát thành phố.
Tín Túc đối với việc này cũng có chuẩn bị tâm lý.
Dù sao cũng là đi làm ở cục cảnh sát, cậu biết mái tóc dài không phải trào lưu chính này không giữ được, ít nhất phải cắt ngắn hơn chiều dài chân mày.
Có điều gương mặt kia của Tín Túc dù kiểu tóc nào cũng có thể khống chế.
Vì vậy, việc này cũng không vấn đề.
Tín Túc trong lòng hiểu rõ, cười cười: “Tôi sẽ cắt”.
Khi cậu cười rộ lên đúng là cảnh đẹp ý vui.
Cũng không biết có phải do ấn tượng từ lúc đầu hay không, Lâm Tái Xuyên vẫn luôn nhớ tới vẻ âm u lạnh lùng vô tình tản mát ra từ người thanh niên này.
Vì vậy, mỗi lần đối diện với cậu, anh đều sẽ luôn sinh ra cảm giác cảnh giác và địch ý khó nói.
Mắt thấy đã sắp đến 8 giờ, Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, khẽ gật đầu, ý chào đối phương rồi xoay người đi mất.
Tín Túc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, thẳng đến khi hình bóng Lâm Tái Xuyên hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt.
Con ngươi dần hiện lên vẻ lạnh nhạt như băng mỏng, thay thế vẻ ôn hòa ngụy trang khi nãy.
Lông mi dài rậm rạp rũ xuống.
Thanh niên chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay m ơn trớn khóe môi, giọng nói lầm bầm gần như không thể nghe thấy…
“Đã lâu không gặp...”
“Lâm Tái Xuyên.”
*
* *
Sáng ngày hôm sau, đội điều tra vô cùng náo nhiệt.
Dù sao văn phòng bọn họ lâu lắm rồi không được tiếp thêm máu mới.
Nghe nói hôm nay có người mới đến báo danh, cả nhóm cảnh sát đều tò mò vị đồng đội mới này rốt cuộc là người phương nào.
Kết quả, chờ đến 8 giờ rưỡi cũng không thấy một bóng người.
Cảnh sát Sa Bình Triết không kiên nhẫn chờ mà “Hừ” một tiếng, bắt đầu quang minh chính đại gây khó dễ: “Mới đi làm ngày đầu tiên đã đến trễ.
Thói quen này không tốt.
Sau này phải sửa!”
Hạ Tranh bên cạnh lương thiện hiểu ý nói: “Có thể vừa đến nên phải đi làm thủ tục.
Không chừng một lúc nữa sẽ tới.
Chờ thêm một chút”.
Nghe nói vị đồng đội mới bối cảnh không bình thường, là hạng con ông cháu cha nhà giàu nứt đố đổ vách, lưng dựa tập đoàn tài phiệt tiếng tăm lừng lẫy số một, số hai của tỉnh*.
HƠn nữa, hình như vẫn là người thừa kế số một trên luật pháp của gia tộc.
Cho nên, nhóm cảnh sát đều rất muốn nhìn một chút, là vị thanh niên nào có tính giác ngộ vượt bậc, không đi thừa kế gia nghiệp hàng tỉ lại muốn tới làm công bộc vô tư hiến thân mình phục vụ nhân dân như vậy.
Mãi đến hơn 9 giờ mới thấy một hình bóng từ tốn đến muộn.
Tín Túc đúng là cắt rất nhiều tóc.
Tóc mái lòa xòa rơi trên chân mày.
Cậu thay bộ đồ âu ngày hôm qua bằng một bộ đồ thể thao thoải mái, khiến cậu thoạt nhìn như thể có vài phần ngây thơ, chính là hình ảnh một sinh viên nam vừa ra khỏi cổng trường.
“Sinh viên nam” đẩy cửa văn phòng, thò nửa người vào, nhìn thoáng qua bên trong.
Cảnh sát nữ Chương Phỉ nghe động tĩnh ngẩng đầu, sau đó vẻ mặt hơi đờ ra.
Trong nháy mắt kia, cô còn tưởng là ngôi sao nổi tiếng nào “cải trang vi hành” đến đây.
Tròng mắt Chương Phỉ tròn xoe, không tự giác nuốt ngụm nước bọt, đứng dậy thử hỏi: “Xin hỏi… Cậu là?”
Tín Túc nhìn một lượt không thấy Lâm Tái Xuyên, hơi không chắc chắn, hỏi: “Đây là văn phòng của đội điều tra phải không?”
Phó đội trưởng Trịnh Trị Quốc mở miệng nói: “Đúng vậy.
Cậu có chuyện gì sao?”
“Tôi là Tín Túc, là người mới được điều tới đội điều tra hình sự”.
Tin Túc đi đến, gật đầu lịch sự, lễ độ, “Ngại quá.
Vừa rồi tôi đi làm thủ tục nhậm chức và trình giấy tờ nên mất hơi nhiều thời gian thành ra đến muộn một chút”.
Cảnh sát Hạ Tranh: “………”
Có ý tứ gì? Thời buổi này đến cục công an cũng bị nhan sắc xâm chiếm sao? Thế nào mà đến mấy người mặt mũi nhỏ nhắn, trắng xinh cũng chạy đến làm cảnh sát?!
Trịnh Trị Quốc lại không có phản ứng gì, chỉ vào bàn làm việc phía trong, nói: “Đến đây ngồi đi.
Đây là chỗ của cậu.
Đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi đây”.
Tín Túc nói tiếng cảm ơn rồi bước đến.
Cảnh sát thực tập nhỏ tuổi bên cạnh không nhịn được mà ngắm trộm Tín Túc mấy lần.
Vị đồng nghiệp mới này mặt mũi vô cùng xinh đẹp.
Nhưng lại không phải kiểu đẹp đoan chính, quy củ mà là đẹp kiểu yêu dị, mãnh liệt, giống như một cái yêu tinh nam chỉ đi ra ngoài vào ban đêm.
Môi hồng, răng trắng, có cảm giác “nam sinh nữ tướng”.
Cảnh sát thực tập nhỏ tuổi hận đời nghĩ: Lớn lên như vậy, còn là “phú nhị đại”, sao còn muốn đến cục công an của bọn họ chịu thiệt đây?
Rõ ràng có thể dựa mặt, dựa cha, lại cố tình muốn dùng bản lĩnh ăn cơm chăng?
Thật đúng là khó hiểu.
Toàn bộ văn phòng đội điều tra không rộng lắm.
Khu vực thuộc về Tín Túc chỉ có một chiếc bàn làm việc nhỏ bằng gỗ.
Đúng thật là có không nhét vừa đôi chân dài của cậu.
Cũng may khu vực được thu dọn gọn gàng, sạch sẽ.
Tín Túc cũng không có thói ở sạch của công tử nhà giàu, thu dọn một lúc liền ngồi xuống.
Chương Phỉ nhìn cậu không chớp mắt, tò mò hỏi: “Cậu tên là Tín Túc à? Là hai chữ nào thế?”
Tín Túc ngước lên, mỉm cười với cô: “Tín trong tín ngưỡng, Túc trong số mệnh”.
Chương Phỉ ngẩn ra: “Họ này không phổ biến lắm nhỉ.”
“…… Tín Túc?” Hạ Tranh nhỏ giọng nói thầm một lần.
Chưa nghe tập đoàn lớn nhà ai họ “Tín” nhỉ? Hay là “tình báo” của bọn họ nhầm rồi?
Một lúc sau, Tín Túc như thể tình cờ hỏi: “Đội trưởng Lâm hôm nay không đến ạ?”
Hạ Tranh nói: “Đêm qua đội vừa phá án và bắt giam một án lớn.
Sáng sớm nay, đội trưởng Lâm đi báo cáo công tác với Cục trưởng Ngụy rồi.
Nhưng hẳn là anh ấy sắp về đến rồi”.
Miệng của Hạ Tranh này đúng là đã khai quang, vừa dứt lời cả đội liền thấy Lâm Tái Xuyên thân mặc bộ đồ cảnh sát màu xanh sẫm đi từ ngoài cửa vào.
Cả văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Nhóm cảnh sát liền lặng lẽ thẳng cột sống, “Đội trưởng Lâm!”
Lâm Tái Xuyên “ừ” một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người mọi người trong đội, dừng ở trên người Tín Túc mới đến.
Đầu tiên mới nhìn, anh còn có hơi không nhận ra.
Người này thay đổi một thân giả dạng.
Loại khí chất mặt người da thú hôm qua không còn sót lại chút gì.
Thoạt nhìn, đối phương thậm chí giống loại sinh viên đơn thuần đến dễ dàng bị dụ dỗ.
Như thể hai người khác biệt hoàn toàn.
Mãi đến khi Tín Túc nâng cằm cười với anh, ý cười lúng liếng trong đôi mắt, Lâm Tái Xuyên mới có loại cảm giác quen thuộc khó tả.
Thời gian làm việc, anh không hỏi thêm gì, một tay chỉ cái bàn, thản nhiên hỏi: “Có án tử mới chuyển giao từ dưới lên không?”
Đội điều tra cảnh sát ở Cục Công an thành phố chỉ lo các án lớn phát sinh trong thành phố, mấy loại án có ảnh hưởng nghiêm trọng tới xã hội, bắt khẩn cấp tội phạm hình sự.
Mấy án nhỏ như ăn cướp, ăn trộm bình thường thì không báo đến hệ thống của Cục công an thành phố.
Vì vậy, đội