Không có ý tốt
Bản thân Lâm Tái Xuyên lúc vào guồng bận thì ăn trưa, không ăn tối, đã quen kiểu ăn uống thất thường, cũng không thấy đói.
Bị Tín Túc nhắc nhở, anh mới nhớ ra việc hình như vị thiếu gia này còn chưa ăn cơm tối.
Lâm Tái Xuyên mở cửa, lên xe, "Trên đường đến đây sao không nhắc tôi?"
Tín Túc lười biếng cười rộ lên: "Lúc đến đây còn đang tức giận".
Lâm Tái Xuyên có phần không hiểu rõ lắm, "Tức giận?"
Cậu ta tức giận gì chứ?
Nhưng Tín Túc không giải thích, mở cửa, lên xe.
"Muốn ăn gì?"
Lâm Tái Xuyên bật đèn phía sau, lùi xe, quay đầu ra khỏi bệnh viện.
Tín Túc không khách sáo nói ra tên món ăn: "Cơm sốt trứng chiên bào ngư!"
Là món cơm hải sản cậu vừa hủy đơn chiều nay.
Lâm Tái Xuyên chở đối phương tới khách sạn bốn sao, để vị thiếu gia toại nguyện ăn được "cơm tăng ca", lại gọi thêm một phần ruột ốc biển – món ăn đắt đỏ khiến người khác nghe mà giận sôi, chỉ một phần ruột ốc biển giá niêm yết tận 98 đồng.
Cơm sốt hải sản phải ăn nóng nên gọi xong mới làm, đến lúc lên đồ còn phải chờ một lúc.
Hai người ngồi trong căn phòng sáng trưng.
Tín Túc nhớ lại đoạn đối thoại trong bệnh viện vừa nãy, hỏi: "Vụ án Trương Minh Hoa, anh thấy có chỗ nào có thể là điểm đột phá không?"
Tín Túc ở trước mặt Lâm Tái Xuyên gần như không có tự giác của cấp dưới, lời nói ra cũng thường đi quá giới hạn.
Cũng may Lâm Tái Xuyên không hề để ý mấy thứ này đó, giọng đều đều: "Hầu như ở trường học nào cũng có bạo lực học đường.
Học sinh thường sẽ muốn hướng tới số đông, tìm kiếm cảm giác đồng cảm, tạo ra sự "cô lập" với một người nào đó.
Thậm chí, có người cố ý ỷ mạnh hiếp yếu, trở thành người có tiếng nói trong nhóm học sinh, đồng thời, thỏa mãn h@m muốn bắt nạt người khác trong nội tâm".
Lâm Tái Xuyên ngừng một chút, giương mắt nhìn Tín Túc: "Lưu Tĩnh nói từ chối Trương Minh Hoa vì gia đình chênh lệch, nhưng tôi không nghĩ một học sinh trung học lại có thể suy nghĩ thực tế và dài hạn như vậy.
Nghe lời này có cảm giác giống cái cớ hơn.
Ngoại trừ chênh lệch bối cảnh gia đình, cậu nghĩ Lưu Tĩnh còn có thể vì gì mà không muốn ở bên Trương Minh Hoa?"
Những nam sinh, nữ sinh có thiện cảm với nhau, lại đúng ở tuổi mới lớn dễ rung động, hẳn là sẽ trộm nắm tay nhau trong sân trường hoặc là đôi tình nhân trẻ tuổi ngây ngô hôn môi trong rừng cây.
Vậy mà Trương Minh Hoa và Lưu Tĩnh không chỉ không thể "tu thành chính quả" mà còn bị rơi xuống kết cục âm dương cách trở.
Tín Túc suy tư một lát, biết thời biết thế đoán: "Rất có thể đây không phải vụ bạo lực học đường đầu tiên.
Hẳn là Lưu Tĩnh đã từng thấy kết cục của người theo đuổi, biết có một con rắn độc vây quanh mình cho nên không dám thể hiện vẻ yêu thích ra bên ngoài vì người em ấy thích có thể bị rắn cắn một miệng.
Có thể Lâm Tĩnh nghĩ người mà em ấy thích sẽ không có kết cục tốt".
Cho nên, Lưu Tĩnh cơ bản không dám hi vọng xa vời rằng mình có thể ở bên người mình yêu.
Có lẽ, ngay cả "thích", em ấy cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ mang việc xấu đến cho đối phương.
Cho nên Lưu Tĩnh nói là "Là em hại chết cậu ấy", cho nên cô mới nói "không muốn".
Nói tới đây, Tín Túc bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy không thoải mái...
Người tên Trần Chí Lâm không giống con rắn độc kia.
Buổi chiều, khi Trần Chí Lâm tới cục công an thành phố, cảm giác đầu tiên mang đến cho người khác là khúm núm, sợ sệt, thắt lưng co quắp như thể vĩnh viễn không thẳng lên được.
Cậu ta còn bị giọng nói lạnh lùng của Lâm Tái Xuyên dọa cả người run rẩy.
Mà khi Lâm Tái Xuyên nhắc đến Lưu Tĩnh, người này biểu hiện cũng không bình thường.
Nghe tin Lưu Tĩnh nằm viện, cậu ta hoàn toàn thờ ơ, giống như trước giờ vốn không quen biết cô gái này.
Không loại trừ khả năng Lâm Chí Lâm bị án mạng xảy ra ngoài ý muốn dọa cho vỡ mật.
Nhưng...!thật sự là không giống.
Tín Túc một tay chống cằm, khẽ lẩm bẩm: "Vậy hẳn phải là một người kiêu ngạo, cường thế, giàu có, thích khống chế".
Lâm Tái Xuyên không nghe rõ, hỏi: "Cậu nói gì?"
Tín Túc phục hồi tinh thần, hơi hơi mỉm cười: "Hồi học đại học, vì tò mò, tôi từng học tâm lý tội phạm một thời gian.
Vừa rồi, tôi thử dựng lên phác thảo về tính cách của kẻ tình nghi...!Tài nghệ không tinh nên không dám ở trước mặt đội trưởng Lâm múa rìu qua mắt thợ".
Tín Túc nói vậy, Lâm Tái Xuyên như thể nhớ tới gì đó, nói: "Nghe nói cậu có song bằng điều tra hình sự và tâm lý tội phạm".
Tín Túc vô cùng khiêm tốn nói: "Chỉ là lúc nhàm chán đọc thêm mấy cuốn sách, sau cảm thấy thú vị nên từng học hai năm".
Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đột nhiên hỏi: "Lúc trước, vì sao cậu thi vào đại học Công an? Chỉ sợ cậu không phải nhất thời hứng thú.
Sau khi tốt nghiệp, gia nhập hệ thống công an.
Mục đích của cậu vẫn luôn rất rõ ràng".
Lấy thân phận là "con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn họ Trương", Tín Túc đăng ký học trường công an đã là không hợp lý.
Trước giờ, chưa có trường hợp thiếu gia, công tử nào lại chủ động muốn chui vào hệ thống công an-kiểm sát-tư pháp.
Mấy người kiểu đó chỉ sợ thấy "cớm" mặc đồng phục cảnh sát tránh còn không kịp.
Tín Túc không né không tránh mà nhìn lại vào mắt Lâm Tái Xuyên một lúc.
Sau đó, cậu mới nhìn xuống, cười, lảng tránh: "Không phải đội trưởng Lâm không hứng thú với việc tư của tội sao?"
Lâm Tái Xuyên nghe ra hàm ý bất thường trong lời nói của đối phương, sau mới như nhận ra gì đó...!Vừa rồi Tín Túc vì chuyện này mà "tức giận" đến không nghĩ đến việc ăn cơm tối sao?
"Cho nên...!Cậu vì mấy câu này mà giận tôi?"
"Đúng vậy." Tín Túc vẻ mặt buồn bực không vui, giọng mang vẻ cô đơn, "Anh là người đầu tiên nói không có hứng thú với tôi.
Thái độ thật lạnh nhạt.
Tôi nghe thấy câu đó dĩ nhiên là sẽ thấy thật đau lòng".
Nghe vậy, Lâm Tái Xuyên đặt cốc nước xuống, kinh ngạc trước việc đối phương có trái tim thủy tinh mong manh rất không phù hợp với hình tượng.
Anh ngẩng đầu lên liền thấy vẻ hài hước, đầy ắp ý cười của Tín Túc.
Thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện đưa tay phải chống cằm nhìn anh.
Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, cười như một con hồ ly tinh đực không có ý tốt.
Lâm Tái Xuyên: "........."
Miệng người này nói mười câu thì chỉ nên nghe một câu.
Biết Tín Túc cố ý nói sang chuyện khác, Lâm Tái Xuyên cũng không cố thăm dò tiếp.
Chưa được một lúc, cửa phòng được đẩy ra, nhân viên phục vụ bê hai đ ĩa cơm ngâm sốt hải sản đi vào.
Món Tín Túc gọi vừa nhìn liền biết là cơm hải sản đắt tiền, tràn đầy một tầng thịt bào ngư cùng ốc biển.
Lâm Tái Xuyên chỉ gọi cơm sốt gạch cua bình thường.
Mùi hương bay bốn phía.
"Cơm sốt hải sản hai vị gọi, mời các vị dùng thong thả".
Lâm Tái Xuyên gật đầu nói: "Cảm ơn."
Thoạt nhìn Tín Túc có vẻ không đói lắm.
Cậu dùng dĩa bạc xiên một miếng thịt ốc biển ngâm sốt đậm đà, bỏ vào miệng, nhai từ tốn.
Có thể là ảnh hưởng của thói quen nghề nghiệp, tốc độ ăn cơm của Lâm Tái Xuyên rất nhanh, hơn nữa cơ bản không nói câu nào.
Tín Túc nhìn đối phương hoàn toàn không có ý phản ứng mình, chán đến chết mà li3m li3m môi dưới, không việc gì mà cố ý kiếm chuyện, nói: "Đội trưởng Lâm, tôi muốn ăn thử món anh gọi".
Lâm Tái Xuyên nghe thấy câu này, trong đầu bỗng hiện lên một cụm từ Chương Phỉ thường xuyên nói trong văn phòng, "làm mình làm mẩy".
Khi đó anh không hiểu ý nghĩa của từ này lắm nhưng lúc này đối mặt với đủ loại yêu cầu không thể hiểu được của Tín Túc, đột nhiên anh hơi hiểu một chút.
Lâm Tái Xuyên đẩy đ ĩa của mình về phía Tín Túc, ý bảo cậu tự dùng muỗng múc.
Tín Túc cũng hoàn toàn không khách khí, chia phần cơm sốt gạch cua, ăn luôn.
Cơm nước xong xuôi, hai người ra khỏi khách sạn.
Lâm Tái Xuyên nhìn giờ, thấy đã khuya, "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về".
Tín Túc hiếm khi tỏ vẻ khách sáo, nói, "Nơi tôi ở có hơi xa.
Anh cứ đưa tôi về lại Cục Công an thành phố là được.
Tôi sẽ tự lái xe về".
Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: "Ở khu biệt thự ngoại ô phía Đông à?"
Tín Túc mỉm cười.
Khu vực xung quanh cục công an thành phố không có mấy căn biệt thự vừa mắt.
Tín Túc lại không muốn ở chung cư nên vẫn ở tại khu biệt thự ngoại ô phía Đông bên kia.
Chỗ đó cách trung tâm thành phố rất xa.
Buổi sáng, lái xe đến Cục Công an thành phố đều phải ra cửa sớm nửa tiếng.
Còn nhà Lâm Tái Xuyên lại ở phía Tây thành phố.
Một lượt đi, một lượt về cũng phải đi quá nửa vòng thành phố, hai tiếng đi xe.
Đúng thật là quá xa!
Lâm Tái Xuyên chỉ đành mang trả người về Cục Công an thành phố.
Lúc ở trên xe, anh tháo một chiếc chìa khóa đưa cho Tín Túc: "Cậu không ngại thì có thể ngủ qua đêm ở văn phòng tôi.
Trong gầm bàn có một cái giường gấp.
Hoặc cậu mở sô pha ra cũng có thể ngủ.
Chăn tội để ở góc bên phải phía dưới trong ngăn tủ".
Tín Túc đưa tay nhận chiếc chìa khóa, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ.
Chìa khóa văn phòng lãnh đạo, thế mà nói cho liền cho.
Giờ đã hơn nửa đêm, cậu vốn buồn ngủ nên cũng không muốn lái xe, ngủ một đêm ở văn phòng cũng không phải không thể chấp nhận.
Sau khi chào tạm biệt Lâm Tái Xuyên, Tín Túc xoay người đi vào tòa nhà của đội điều tra hình sự, trong bóng đêm ngựa quen đường cũ chạm vào cửa văn phòng của Lâm Tái Xuyên...
"Cạch" một tiếng, Tín Túc duỗi tay bật đèn.
Trong phòng, nháy mắt ánh đèn sáng trưng.
Đây là lần đầu tiên cậu vào văn phòng của Lâm Tái Xuyên.
Phòng được dọn dẹp gọn gàng, ngăn