Khi đó, Trương Thục Phân phải làm việc trong bệnh viện, nên Tào Kiện Nam đã tìm một nhân viên trong công ty giúp đỡ, cùng nhau bán nội tạng người.
Tào Kiện Nam cho cô ta rất nhiều tiền, còn thường thường mời cô ta ăn cơm.
Cô ta dường như rất thiếu tiền, mỗi lần đều hỏi Tào Kiện Nam có thể cho cô ta nhiều tiền hơn không.
Trương Thục Phân còn nhớ, người phụ nữ đó tên Mạch Trân Châu.
Mạch Trân Châu là kế toán trong công ty Tào Kiện Nam, Tào Kiện Nam luôn gọi cô đi cùng vào chợ đen để bán nội tạng.
Giao dịch chợ đen lợi nhuận rất cao.
Thận có thể bán với giá 40.
000ndt, gan có giá khoảng 50.
000ndt.
Tào Kiện Nam ở giữa hoa hồng nhận được rất nhiều.
Trương Thục Phân cúi đầu nói: "Cảnh sát, chỉ có vậy thôi.
"
Dạ Phàm Linh đặt xuống cây bút trong tay: "Trương Thục Phân, mấy người đúng là lớn gan! Đưa đi!"
Hai cảnh sát đứng bên cạnh kéo Trương Thục Phân đi, Trương Thục Phân quỳ xuống đất hét lên: "Đừng!.
đừng đưa tôi đi!.
.
"
Hoàng Tử Vi nhớ tới email của sát thủ Hoa Hồng, hắn từng nhắc qua Trân Trân, lẽ nào có liên quan đến người tên Mạch Trân Châu?
Lúc này, Vũ Tân Nhu đẩy cửa đi vào nói: "Tổ trưởng, tra được địa chỉ IP gửi email rồi, khu Sơn Trà thành phố Vạn Châu.
"
Hoàng Tử Vi: "Đi, điều tra Mạch Trân Châu, sau đó chúng ta đến thành phố Vạn Châu!"
Tổ trọng án lần nữa đi đến công ty của Tào Kiện Nam, tìm gặp thư ký Lưu Thiến Thiến.
Lưu Thiến Thiến đang thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi công ty, Dạ Phàm Linh liền chặn đường.
Trong tay cô đang cầm một cái hộp, trong hộp có rất nhiều sách và tài liệu.
Lưu Thiến Thiến hỏi: "Cảnh sát, là mọi người à, tìm tôi lại có việc sao?"
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Chúng tôi muốn hỏi xem trong công ty cô có ai tên Mạch Trân Châu không?"
Lưu Thiến Thiến bỏ cái hộp xuống, dẫn tổ trọng án tới văn phòng.
Lưu Thiến Thiến ngồi xuống, lật xem thông tin nhân viên trong tủ hồ sơ, tìm được rồi Mạch Trân Châu.
Cô đưa cho Hoàng Tử Vi nói: "Đây chính là thông tin của Mạch Trân Châu.
"
Họ tên: Mạch Trân Châu.
Tuổi: 22
Nơi sinh: quận Sơn Trà, thành phố Vạn Châu.
Tốt nghiệp: trường đại học Triều Dương.
Lưu Thiến Thiến nhấp một ít cafe, rồi nói về Mạch Trân Châu.
Mạch Trân Châu làm kế toán cho công ty được hai năm, cô ấy làm việc rất chăm chỉ và cẩn thận, hòa đồng với nhân viên trong công ty.
Cô ấy rất xinh đẹp, dáng chuẩn, rất nhiều đàn ông đều phải lòng cô ấy.
Mạch Trân Châu lạnh lùng, chưa từng nhìn đến họ.
Trong mắt cô ấy luôn toát ra vẻ lạnh lùng, không người nào dám đến gần.
Nhưng một năm trước Mạch Trân Châu đột nhiên thay đổi, cuộc sống thường ngày của cô ấy đều trôi qua rất thoải mái, trên mặt luôn mang theo nụ cười, như một bông hoa đầy hạnh phúc.
Nhưng vào 3 tuần trước, cô ấy như đã biến mất khỏi thành phố này.
Từ 3 tuần trước, không ai nhìn thấy cô ấy đi làm, cũng không có bất kì tin tức gì.
Không ai hỏi về Mạch Trân Châu, cô ấy dường như đã bốc hơi khỏi thế giới.
Lưu Thiến Thiến nói xong về Mạch Trân Châu, nói: "Tôi chỉ biết thế thôi, cảnh sát, tôi phải đi rồi.
"
Cô rời khỏi văn phòng với cái hộp trên bàn.
Hoàng Tử Vi xem thông tin cá nhân của Mạch Trân Châu nói: "Tôi lập tức báo cáo với cấp trên, tới thành phố Vạn Châu điều tra.
"
Dạ Phàm Linh: "Tổ trưởng, tôi có đi xe.
"
Sau khi tổ trọng án đến thành phố Vạn Châu.
Dạ Phàm Linh hỏi cảnh sát địa phương địa chỉ nhà Mạch Trân Châu, cảnh sát ở phía trước lái xe dẫn đường, tổ trọng án theo phía sau.
Cảnh sát dừng lại ở khu Lệ Giang quận Sơn Trà, anh xuống xe, đi tới trước mặt xe Dạ Phàm Linh nói: "Chính là chỗ này, mọi người đi theo con đường nhỏ này, rồi rẽ vào một cái hẻm nhỏ sẽ nhìn thấy nhà Mạch Trân Châu.
"
Dạ Phàm Linh ngừng xe, con đường phía trước chỉ có thể đi bộ.
Thành viên tổ trọng án đi vào con đường nhỏ, rẽ vào một cái hẻm quả nhiên nhìn thấy một căn nhà được bao quanh bởi một khoảng sân.
Hoàng Tử Vi đi đến gõ cửa: "Có ai không, chúng tôi là cảnh sát.
"
Người trong sân nghe thấy gõ cửa, bước chân có chút nhanh, mở cửa ra.
Người mở cửa là một phụ nữ chừng 40 tuổi, bà hỏi: "Mấy cô là cảnh sát? Sao lại tìm tôi?"
Dạ Phàm Linh lấy ra một tấm hình, nói: "Đây có phải con gái bác không? Chúng tôi có một số việc về cô ấy muốn hỏi.
"
Mẹ của Mạch Trân Châu tên Khang Sơ Nhu.
Khang Sơ Nhu gật đầu lau nước mắt nói: "Con gái tôi gần hai năm nay chưa từng về nhà, nhất định con bé còn ghét tôi.
"
Dạ Phàm Linh nói: "Là thế này, Mạch Trân Châu mất tích, nên chúng tôi muốn tìm hiểu thêm.
"
Khang Sơ Nhu lau nước mắt nói: "Con gái tôi rất bướng bỉnh, làm việc gì cũng quá hiếu thắng.
"
Mạch Trân Châu với Khang Sơ Nhu từng cãi nhau một trận ầm ĩ, sau đó Mạch Trân Châu liền bỏ nhà ra đi.
Khang Sơ Nhu trong lòng luôn nghĩ, tại sao con gái bà không bao giờ nghe lời bà.
Hoàng Tử Vi hỏi: "Đã có chuyện gì, sao hai người cãi nhau?"
Cha mẹ đều hi vọng con gái của mình có thể gả vào nhà tốt, Khang Sơ Nhu làm mẹ cũng nghĩ như vậy.
Có một ngày, Mạch Trân Châu dẫn một chàng trai trở về nói đó là bạn trai.
Khang Sơ Nhu lúc đầu cũng có ấn tượng tốt với chàng trai này, rất lanh lợi lại hiếu thuận.
Chàng trai tên Can Giang Đậu, người khu Sơn Trà thành phố Vạn Châu.
Anh học kỹ thuật khoan điện.
Can Giang Đậu tìm được công việc làm biển quảng cáo cho người ta.
Dù ngày nào cũng cực khổ, nhưng có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.
Khi Khang Sơ Nhu hỏi về gia cảnh của anh, mặt Khang Sơ Nhu đều đen.
Nhà Can Giang Đậu rất nghèo, cha mẹ đều là lao động nhập cư.
Khang Sơ Nhu liền kéo Mạch Trân Châu lại nói: "Gia đình cậu ta nghèo như thế, làm sao lo cho con? Mẹ thấy nên chia tay đi!"
Bà nghĩ thầm tất cả đều là vì hạnh phúc của con gái, không thể để con gái của bà chịu nghèo khó.
Nếu để chúng quen nhau? Can Giang Đậu nhất định sẽ làm khổ con gái bà.
Với tư cách là một người mẹ, bà cảm thấy đau lòng, nên dù thế nào cũng phải tách họ ra.
Xã hội thực tế là thế, với mong muốn bảo vệ con cái của cha mẹ, họ thường nghĩ rằng con cái sẽ hạnh phúc khi sống theo cách mà họ mong muốn.
Nhưng họ sai rồi, như thế có thực sự hạnh phúc không?
Đáp án là: không hề có hạnh phúc, mà còn dẫn đến tiêu cực.
Mạch Trân Châu sống chết không chịu chia tay