Vương Cường sợ hãi nói: "Cảnh sát, không phải tôi, thật không phải tôi mà!"
Giả Lão Luyện quát: "Vương Cường, tốt nhất là thành thật khai báo, nếu không anh bị đuổi khỏi tiệm."
Vương Cường nói 6 giờ 30 sáng hôm nay anh đi ra ngoài mua thức ăn, trên đường đụng phải một người, hắn vội vàng xin lỗi.
Ánh mắt hắn nhìn cái giỏ trong tay Vương Cường, ho khan hai tiếng nói: "Anh đi chợ sao?"
Vương Cường ậm ờ đáp: "Mua thịt."
Hắn lấy ra một cái túi đen ném cho Vương Cường nói: "Tôi có một ít thịt ở đây, đều còn tươi."
Vương Cường không muốn nhận, nhưng hắn đã bỏ đi xa.
Anh liếc mắt nhìn thịt trong túi, đúng là còn rất tươi.
Vương Cường không nghĩ nhiều, thịt miễn phí, còn có thể tiết kiệm tiền.
Cầm thịt quay trở lại tiệm, Vương Cường liền mở túi ra, những miếng thịt được cắt rất gọn gàng.
Anh cười nói: đúng là có tâm, cắt thịt gọn gàng như vậy, mình khỏi cần đụng tay.
Nghe Vương Cường nói xong, Giả Lão Luyện liền tát anh: "Có nhân viên như anh ở cửa hàng, đúng là làm tôi mất mặt.
Vì tiết kiệm, mà người ta đưa thịt, anh cũng không thèm nhìn!"
Dạ Phàm Linh: "Thịt còn dư ở đâu?"
Vương Cường chạy vào nhà bếp đem cái túi đen đưa cho Dạ Phàm Linh: "Đều ở đây, chỉ còn một nửa."
Mạnh Tinh Hán ầm ĩ: "Ông chủ, ông bồi thường cho tôi thế nào? Ở trước mặt cảnh sát đây."
Giả Lão Luyện nói: "Thật sự rất xin lỗi, vậy đi, tôi bồi thường tiền cho anh."
Mạnh Tinh Hán vung tay nói: "Bỏ đi.
Mạnh Tinh Hán tôi không phải kẻ ham tiền, đã biết rõ sự việc rồi.
Lần sau đừng có cho tôi ăn thịt người nữa, đúng là muốn ói!"
Dạ Phàm Linh mang túi đen đựng thịt về tổ trọng án, đổ ra để kiểm tra, tổng cộng 65 cục thịt.
Những cục thịt hoàn toàn trùng khớp với những cục thịt sáng nay tìm thấy ở chợ, cùng một người.
Trong đó, 120 cục là từ ngực, bụng.
65 cục là cổ, chân, và một phần thịt.
Thiếu mất cái đầu, các cơ quan nội tạng: ruột, bàng quang, tim, tay và mông.
Vết cắt tương đối gọn gàng, có dấu hiệu bị luộc qua nước sôi.
Miếng thịt được cắt thành hình vòng cung, kích thước tương đối bằng nhau, bước đầu suy đoán hung khí: dao chặt thịt.
Dao chặt thịt mỏng sắc bén, dùng cắt thịt không hề tốn sức.
Nhãn mác phát hiện tại bờ sông Lý Ngư qua kỹ thuật phục hồi, đã nhìn được: Thời trang trẻ YOUNGOR.
Võ Tân Nhu ở trên mạng tìm được manh mối về nhãn hiệu của váy.
Kiểu váy in hoa màu đen này có bán tại ba cửa hàng quần áo.
Trải qua điều tra, tổ trọng án tìm thấy một cửa hàng nhượng quyền của Youngor.
Hoàng Tử Vi bước vào tiệm hỏi nhân viên ở quầy, Hà Tiểu Mộng.
Hà Tiểu Mộng cầm hình ảnh nhãn Hoàng Tử Vi đưa, nói: "Đúng là váy ở cửa hàng của chúng tôi, vì trên nhãn của cửa hàng có vẽ thêm một cái vòng đỏ."
Đại lý độc quyền của Youngor chỉ nhận trả qua thẻ, không hỗ trợ thanh toán tiền mặt.
Hoàng Tử Vi hỏi: "Cô có nhớ gần đây nhất ai đã mua nó không?"
Hà Tiểu Mộng lắc đầu: "Khách hàng nhiều lắm, tôi không nhớ hết.
Có điều máy tính vẫn còn lưu thông tin của tháng này."
Hoàng Tử Vi: "Vậy làm phiền cô in dữ liệu những khách hàng đã mua váy này, kèm số thẻ ngân hàng giúp tôi."
Hà Tiểu Mộng gật đầu: "Được."
Cô chỉnh lý tên và số thẻ ngân hàng của khách trong ba tháng, rồi đưa cho Hoàng Tử Vi.
Tổng cộng có 70 người đã mua váy trong vòng 3 tháng tại chuỗi cửa hàng độc quyền Youngor.
Số thẻ ngân hàng của 70 người đã được đưa đến ngân hàng để kiểm tra thông tin.
Các thông tin được nhân viên ngân hàng in một phần ra giao cho Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi đem tài liệu về tổ trọng án đưa cho Võ Tân Nhu.
Võ Tân Nhu dựa vào thông tin lên mạng tra qua một lần.
Qua quá trình điều tra, có một người trong số đó không liên lạc được.
Mở hồ sơ của người này:
Họ tên: Hách Mỹ Lệ.
Tuổi: 29
Địa chỉ: 6-3, tòa C khu Tân Thành, thành phố Triều Dương.
Nghề nghiệp: giáo viên dạy múa.
Võ Tân Nhu in tài liệu ra đưa cho Dạ Phàm Linh: "Tổ phó, không liên lạc được cô ấy."
Dạ Phàm Linh: "Đến nhà Hách Mỹ Lệ tìm hiểu."
Khi họ đi tới khu Tân Thành, có những người lớn tuổi đang múa Thái Cực, một cụ bà đang ngồi trên ghế lau nước mắt.
Bác Ô ngồi cạnh bà an ủi: "Đừng khóc, con gái của bà chắc chỉ đi ra ngoài cho thoải mái, sẽ trở về."
Võ Tân Nhu đến hỏi một cụ bà: "Bác ơi, bác biết căn hộ 6-3 tòa C ở đâu không?"
Cụ bà chỉ chỉ nói: "Ở đó kìa."
Bác Ô nghe thấy họ nói chuyện, liền bước đến hỏi: "Mấy cô tìm ai? Lý Quyên chính là ở 6-3 tòa C."
Bác Ô chỉ vào cụ bà đang khóc ở trong đình.
Cụ bà lau nước mắt hỏi: "Ai, ai tìm tôi?"
Hai người đi vào trong đình, Dạ Phàm Linh nói: "Xin chào bác, là vầy.
Chúng cháu ở tổ trọng án, muốn tìm Hách Mỹ Lệ."
Cụ bà nói: "Nó mất tích rồi, mất tích mấy ngày rồi.
Chúng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy."
Dạ Phàm Linh hoài nghi việc Hách Mỹ Lệ bị mất tích, hai người theo chân cụ bà vào trong nhà.
Bà đẩy cửa phòng Hách Mỹ Lệ ra nói: "Đây là phòng của Mỹ Lệ."
Phòng của