Phương Mai Hoa bỏ trốn, Huyền Táng đại sư càng muốn ngăn cản Phương Mai Hoa tiếp tục giết người.
Thời gian này Huyền Táng thường xuyên đến thôn Mã Lan, nên Phương Mai Hoa không có cơ hội ra tay.
Huyền Táng càng ngăn cản, thì càng khơi dậy ý muốn trả thù của Phương Mai Hoa.
Người không cho con giết người thôn Mã Lan sao? Vậy thì con sẽ tìm cách giết người ở Phong Đô.
Phương Mai Hoa nhân lúc những ngày Huyền Táng đại sư không có ở Thanh Thủy Tự, cô sẽ đi đến gần đó để theo dõi Thanh Thủy Tự.
Ngày 15 tháng 3, tình cờ là ngày người dân ở Phong Đô đến cúng bái.
Khi mọi người dâng hương thì đều phải hành lễ trước Phật Tổ, thế là Phương Mai Hoa đã tăng thêm số bột phấn.
Loại bột phấn này có thể làm người ta chóng mặt, phát sốt.
Phương Mai Hoa đem đến một số lượng lớn bột phấn, bỏ vào trong nhang.
Những người dùng nhang Phương Mai Hoa hạ bột phấn, thì sẽ giống như những cái xác biết đi, tự nhảy vào sông Lưu Dương.
Sông Lưu Dương là nơi lúc đầu Phương Mai Hoa muốn tự sát, cô phải để người của Phong Đô nếm trải mùi vị bị người khác thao túng.
Để giết tất cả người trong Phong Đô, Phương Mai Hoa đã tốn rất nhiều thời gian để nuôi cấy giun sán dây, rồi biến chủng nó.
Cô thí nghiệm trên những động vật nhỏ, cuối cùng đã thành công.
Giun sán dây được Phương Mai Hoa thả vào sông Lưu Dương, chờ đợi cơ hội.
Khi cơ hội đến, Phương Mai Hoa nhìn từng người nhảy vào sông Lưu Dương.
Khi cô đi trên đường lớn Phong Đô, nghe người trên đường nói về bệnh dịch, coi như đó chỉ là một cuộc trò chuyện sau bữa cơm.
Để tin tức lan truyền khắp nơi, hay là chết trong sự im lặng.
Bọn họ lựa chọn vế sau: chết trong sự im lặng.
Dù sao người chết không phải gia đình họ, họ vẫn mang tâm lý là người đứng ngoài cuộc.
Đối mặt với cái chết thương tâm của người khác, họ im lặng và thờ ơ.
Ra tay cứu giúp ư? Bỏ đi, chỉ cần chuyện không liên quan đến mình, thì né thật xa là được.
Khi bạn nhìn người khác chết, lẽ nào bạn không muốn ra tay giúp đỡ, dù chỉ là vấn đề nhỏ nhất sao?
Phương Mai Hoa đột nhiên cảm thấy, đâu là sự khác biệt giữa người trong xã hội ngày nay với lúc cô bị cả thế giới phớt lờ?
Cô thu tay lại, Phương Mai Hoa không có ý định thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Lúc đầu là định thả giun sán dây xuống tất cả con sông ở Phong Đô, nhưng bây giờ nhìn lại thì chẳng cần thiết.
Bọn họ im lặng, khi trơ mắt nhìn những người dân chết trên mảnh đất của chính mình.
Cô cảm thấy chẳng có gì để nói, dù Phương Mai Hoa rất tàn nhẫn và độc ác, thế nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ lạnh lùng với tất cả mọi người trên thế giới.
Chí ít, người cô quan tâm sẽ không chết.
Người Phương Mai Hoa quan tâm nhất chính là đàn em Ninh Hải.
Những ngày tháng Ninh Hải với Phương Mai Hoa cùng tu tập với Huyền Khổ đại sư, là thời gian cô vui vẻ nhất.
Cùng đàn em Ninh Hải đến những nơi xinh đẹp, họ sẽ dừng lại ở một thành phố nào đó.
Nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt, nhớ tới những ngày tháng ở cùng với Ninh Hải, nước mắt Phương Mai Hoa rơi xuống.
Họ đã từng đến một nơi gọi là "Tam Sinh Thạch", hai người đã khắc ước nguyện của mình lên đó.
Không biết đàn em có nguyện vọng gì, nhưng Phương Mai Hoa đã viết là: hi vọng Ninh Hải có thể hạnh phúc mỗi ngày.
Phương Mai Hoa có món gì ngon cũng đều đưa cho đàn em.
Cô có thể giết tất cả mọi người trên thế giới này, ngoại trừ Ninh Hải.
Nếu có người dám bắt nạt đàn em Ninh Hải, Phương Mai Hoa sẽ giết cả nhà họ.
Con người dù độc ác đến đâu, cũng có điểm yếu.
Điểm yếu của Phương Mai Hoa chính là Ninh Hải.
Đây cũng là lý do Phương Mai Hoa không giết người cùng giới ở thôn Mã Lan.
Bởi vì cô và đàn em đều là phụ nữ, Phương Mai Hoa yêu Ninh Hải.
Sớm biết bản thân đối với em ấy không chỉ đơn giản là tình cảm chị em.
Cô âm thầm bảo vệ em ấy, đàn em Ninh Hải xưa nay chưa từng cho Phương Mai Hoa một câu trả lời.
Mỗi lần Phương Mai Hoa tỏ tình với Ninh Hải, Ninh Hải đều nói: "Sư tỷ, em với chị đều là con gái, làm sao yêu nhau?"
Phương Mai Hoa lắc đầu: "Mọi thứ đều có sự tồn tại, vạn vật tồn tại đều liên kết với nhau.
Em và chị đều là phụ nữ, nhưng tình cảm của chị đối với em, không đơn giản chỉ là tình bạn."
Ninh Hải chỉnh lại mái tóc, nói: "Sư tỷ, chị phải hiểu.
Sư phụ chắc chắn sẽ không để chúng ta ở bên nhau, chúng ta ở cùng nhau chỉ có đại loạn."
Phương Mai Hoa chỉ nói một câu: "Ngoại trừ em, trên thế giới này chị chẳng xem trọng bất kì ai."
Ninh Hải đứng trên ngọn núi phía sau Thanh Thủy Tự, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc của cô.
Khuôn mặt xinh đẹp đến mức Phương Mai Hoa cảm thấy không chân thực.
Biết rõ đó là vực sâu vạn trượng, nhưng cô vẫn yêu Ninh Hải.
Biết rõ là núi đao biển lửa, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Ninh Hải.
Biết rõ là đang ở trong luyện ngục vô tận, nhưng vẫn nhớ nhung Ninh hải.
Được nhìn em ấy, ở cạnh em ấy, vậy là đủ rồi.
Thế giới của cô, không ai có thể so sánh được với Ninh Hải.
Mỗi người đều có chấp niệm, ngay thời khắc cô gặp Ninh Hải, thì cô đã sa ngã rồi.
Khoảng khắc em ấy xoay người, dường như cô đã rơi xuống vực sâu.
Khi cô rời khỏi Ninh Hải, muốn đến thôn Mã Lan để trả thù.
Trước khi đi, cô nắm tay Ninh Hải nói:
"Sư muội, có thể chị đi lần này sẽ không trở về.
Sau này bên cạnh em không còn chị, chị chỉ hi vọng em sống thật vui vẻ."
Khi Phương Mai Hoa rời đi, Ninh Hải mới khóc, nói rằng: "Sư tỷ, em sợ sẽ quên mất chị......!Từ lâu, em đã khắc tên chị vào lòng bàn tay rồi."
"Em sợ sẽ quên mất chị", nếu Phương Mai Hoa nghe được câu nói này, cô sẽ rất cảm động.
Phương Mai Hoa trở về tìm Ninh Hải, cuối cùng chẳng thể tìm thấy em ấy.
Cô ôm đầu khóc rống: Ninh Hải, em thật sự không còn muốn gặp chị sao?
Sự biến