Sau khi Vu Thái Tích bước lên kiệu cưới, một lúc sau cô liền thiếp đi.
Người bên ngoài đánh trống thổi kèn.
Cha mẹ cô đứng trước cửa nhìn con gái xuất giá, vừa mừng vừa tủi.
Vui mừng bởi vì con gái đã có gia đình, tảng đá lớn trong lòng đã được bỏ xuống.
Tủi vì nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ con gái phải rời xa họ.
Vu Sơn không đành lòng, cúi đầu đi vào nhà.
Nếu nhìn nữa, ông sẽ không nhịn nổi mà kéo con gái trở về.
Tiếng pháo, tiếng chiêng trống, tiếng kèn, vang dội toàn bộ Vu Trại.
Tất cả người dân đều kéo đến chúc mừng, mọi người đi theo kiệu cưới để chung vui.
Kiệu cưới được hai người đàn ông khỏe mạnh khiêng đi phía trước, bà mai cầm khăn lau mồ hôi đi bên cạnh kiệu.
Dưới cái nhìn của bọn họ, ngày cưới là ngày trọng đại phải vui vẻ ăn chơi cả ngày, không ai nghĩ tới cô dâu xảy ra chuyện.
Vu Loan Đao cười không khép được miệng, vừa cưỡi lừa vừa nghĩ: cuối cùng Vu Thái Tích cũng là của mình, ha ha ha.
Cười và cười, tiếp tục đón dâu.
Đến khi đội đưa dâu ngừng trước nhà Vu Loan Đao, bà mai giở rèm đỏ lên nói với Vu Thái Tích: "Em gái Thái Tích, đến nơi rồi."
Vu Thái Tích ngồi nghiêng trong kiệu, bà mai gọi mấy lần cũng không trả lời.
Bà mai có chút tức giận đi đến kéo Vu Thái Tích dậy, nói: "Thái Tích, Thái Tích.
Tỉnh lại đi!!!"
Vu Thái Tích không có phản ứng, bà mai sợ hãi, đưa tay lên thăm dò hơi thở, rồi hét lên "A---"
Bà sợ hãi té trước kiệu cưới, Vu Loan Đao nghe thấy liền xuống lừa đi tới trước cửa kiệu.
Vu Loan Đao hỏi bà mai: "Bà mai, sao vậy? Thái Tích đâu, không phải kiệu đã ngừng rồi sao?"
Bà mai run rẩy nói: "Thái Tích, Thái Tích ngừng thở rồi....."
Vu Loan Đao sững sờ: "Bà nói gì?"
Anh đi vào trong kiệu, thấy Vu Thái Tích ngồi im trong đó không cử động.
Vu Loan Đao theo bản năng đỡ Vu Thái Tích lên, cảm thấy cơ thể của cô rất lạnh, cứ như người chết.
Anh chạy khỏi kiệu cưới, hét: "A---, chết....chết....rồi..."
Việc Vu Thái Tích chết trong kiệu cưới, rất nhanh lan truyền khắp trại.
Cha mẹ cô biết, vội vàng chạy tới.
Họ nhìn thấy thi thể lạnh băng của Vu Thái Tích, đôi môi chẳng còn cười, nhắm mắt.
Vu Sơn ôm Vu Thái Tích, lắc thi thể cô nói: "Con gái, con gái.
Sao con lại khờ như vậy."
Thi thể bị lắc, trong tay áo rớt ra một lá thư, trên phong thư viết: tuyệt bút.
Vu Sơn mở lá thư, bất lực nhắm mắt nói: "Thái Tích, là lỗi của cha mẹ, cha mẹ không nên ép buộc con....."
Tuy rằng bức thư đơn giản chỉ có vài câu, nhưng đều là nỗi lòng của Vu Thái Tích.
Sau đó, cha mẹ của Vu Thái Tích mới hiểu được nổi đau khi mất con.
Cả nhà mặc đồ trắng, khiêng xác Vu Thái Tích, chuẩn bị đưa cô ra nơi hoang dã.
Toàn bộ người trong trại đều nghĩ rằng Vu Thái Tích đã chết.
Thuật Tạc Thi đã đánh lừa tất cả mọi người, thậm chí là Vu sư.
Những Vu sư lẩm nhẩm thần chú, rồi nói: "Thái Tích, đứa trẻ ngoan, lên đường bình an."
Ngày đầu tiên khi chết, phải đưa xác đến chỗ Vu đàn làm phép.
Vu Thái Tích nằm lặng lẽ trên đàn, người thân đứng dưới khóc.
Lúc này các Vu sư sẽ vung thanh kiếm trong tay, hướng về Vu Thái Tích thi pháp.
Bầu trời bỗng đổ mưa, sấm chớp ầm ầm.
Vu sư sẽ tụng suốt một ngày, hi vọng người chết có thể an nghĩ.
Thanh tâm quả dục mới có thể không tạp niệm, không tức giận, không đau khổ.
Quên hết những đau buồn, kiếp sau gặp lại.
Vu Sư không đành lòng để thi thể con gái phơi thây nơi hoang dã, ông đề nghị tộc trưởng cho phép an táng con gái.
Tộc trưởng đến khuyên Vu Sơn: "Vu Sơn, tôi biết anh rất khổ sở, nhưng đây là quy củ của trại mong anh hiểu....."
Dù Vu Sơn nói gì, tộc trưởng cũng không đồng ý.
Vu Loan Đao thấy Vu Thái Tích chết, anh sợ sệt trốn trong tủ quần áo ở nhà.
Anh run rẩy siết quần áo: "Đừng tới tìm tôi, đừng tới tìm tôi."
Trong đầu Vu Loan Đao là hình ảnh Vu Thái Tích trắng bệch, anh vẫn còn thấy rất sợ.
Sợ Vu Thái Tích biến thành quỷ về tìm anh.
Anh biết, anh cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến cái chết của Vu Thái Tích.
Nếu anh không đòi cưới Vu Thái Tích, thì Vu Thái Tích có chết không?
Cho đến ngày đưa tiễn Vu Thái Tích, Vu Loan Đao vẫn không xuất hiện.
Gia đình nuốt lệ, nhìn thi thể của Vu Thái Tích được đưa ra khỏi trại.
Họ vẫy tay chào tạm biệt Vu Thái Tích.
Vu Sơn đến, đắp cho Vu Thái Tích một tấm chăn, sợ rằng Vu Thái Tích ở dưới đó sẽ thấy lạnh.
Họ khóc thương, lưu luyến không muốn rời xa Vu Thái Tích.
Sau khi về nhà, cầm ảnh của Vu Thái Tích.
Vu Lâm, mẹ của cô làm một vài món ăn Vu Thái Tích thích nhất.
Vu Lâm vuốt ve ảnh của cô, nói: "Con gái, an nghỉ."
Nhớ lại khuôn mặt của Vu Thái Tích, Vu Lâm không kiềm được nước mắt.
Con gái là một miếng thịt của mình, chính mình nuôi con lớn, bây giờ không còn nữa.
Vu Lâm xúc động nói: "Mẹ nhớ con hay nắm tay mẹ, đi khắp nơi trong trại, bây giờ thì......"
Vu Sơn an ủi bà: "Đừng nói nữa, con đi rồi, chúng ta đều rất đau lòng."
Đến tận ngày thứ ba, "Si Mị" mà Vu Thái Tích uống đã có tác dụng.
Si Mị phát huy dược tính, kích thích hệ thần kinh của cô.
Vận may của cô khá tốt, qua hai ngày mà cơ thể vẫn chưa bị tổn hại.
Khi mở mắt, Vu Thái