Nghe xong Vu bà bà nói, tổ trọng án ra ngoài.
Khi rời đi, Hoàng Tử Vi vẫn nhìn Dạ Phàm Linh.
Trong ánh mắt đầy sự lo lắng.
Lo lắng Dạ Phàm Linh không chịu nỗi đau đớn khi Vu bà bà thi pháp.
Lo lắng nghĩ: tôi không muốn nhìn em đau đớn, tôi tình nguyện người bị hạ cổ là tôi.
Nàng nói với Dạ Phàm Linh: "Tôi chờ cô, chờ cô đi ra, cô sẽ không sao."
Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: "Tổ trưởng, nếu như không chờ được tôi, cô phải chăm sóc cho bản thân thật tốt."
Trong lời nói có chua xót cùng bất lực.
Nếu thật sự không còn gặp được nhau, tôi sẽ ghi nhớ, đã từng có một người xuất hiện trong đời tôi.
Cám ơn cô, tổ trưởng Hoàng.
Hoàng Tử Vi không đành lòng nhìn Dạ Phàm Linh, nàng sợ sẽ mất đi.
Nàng hiểu rõ cảm giác của sự mất mát.
Hoàng Tử Vi đã từng là đội trưởng của "Bộ đội đặc chủng Phượng Hoàng Lửa".
Đội đặc chủng Phượng Hoàng Lửa gồm có ba người.
Ba người đều là những tài năng toàn diện, họ là những tinh anh được lựa chọn từ trại huấn luyện ma quỷ.
Toàn năng là gì, chính là cái gì cũng giỏi.
Trong mắt người khác, bộ đội đặc chủng lợi hại đến cỡ nào, vẻ vang đến cỡ nào.
Từng vượt qua biết bao mưa bom bão đạn, từng tận mắt nhìn thấy chiến trường đẫm máu, từng đạp lên xác chết của biết bao nhiêu người.
Từ nỗi sợ ban đầu, đến cuối cùng một mình một cõi.
Trải qua những ngày tháng đó, tâm trí đã được mài giũa.
Nhưng khi đối diện với Dạ Phàm Linh, tại sao trái tim của nàng lại yếu ớt đến vậy.
Hoàng Tử Vi bước ra ngoài, một mình đứng trong con hẻm, nhớ tới những ngày tháng còn trong bộ đội đặc chủng.
Một đoạn ký ức đầy bụi bặm, khi nhớ lại làm cảm xúc của nàng lẫn lộn.
Muốn bước vào bộ đội đặc chủng, đầu tiên phải tham gia trại huấn luyện ma quỷ.
Người có thể vượt qua được trại huấn luyện, mới được lựa chọn vào bộ đội đặc chủng.
Thời gian huấn luyện trong trại là một tháng, tại đây phải vượt qua tất cả các yêu cầu.
Đào tạo đầu tiên phải nói từ chạy 10km.
Tất nhiên huấn luyện là về mọi mặt: tố chất lâm lý, thể lực, bắn súng.......
Những bài kiểm tra tàn khốc, không kiên trì được chỉ đành im lặng rời khỏi trại.
Hoàng Tử Vi cắn răng chịu đựng, nàng luôn nói với mình: kiên trì sẽ có hi vọng, từ bỏ thì cái gì cũng không có.
Khoảng thời gian đó, nàng giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Trong tổ chức có quy định: trong lúc huấn luyện, không thể liên lạc với gia đình, phải toàn tâm toàn ý cho việc huấn luyện.
Không có gia đình thăm hỏi, không có cuộc gọi từ bạn bè, không có bất kỳ liên lạc gì với thế giới bên ngoài.
Cuộc sống giống như đang trên một sa mạc khô cằn, mỗi ngày chỉ có sự huấn luyện.
Ngày tháng qua, nàng không biết tại sao lại có thể vượt qua.
Hay là nàng may mắn hơn người khác sống sót qua muôn vàn khó khăn, vận khí tốt hơn người khác một chút.
80% thực lực + 20% may mắn.
Người có thể tiếp tục kiên trì, không tới 10 người.
10 người đứng dưới ánh nắng chói chang, huấn luyện viên đi xuống nói với họ:
Xin chào, 10 chiến binh, có thể đến được đây chứng tỏ mọi người đều có thực lực.
Nhưng nếu muốn trở thành "Bộ đội đặc chủng Phượng Hoàng Lửa", thì mọi người phải trải qua cửa ải cuối cùng mà tôi đã chuẩn bị, cũng là cửa ải tàn khốc nhất.
Bảy người sẽ bị loại bỏ, chỉ giữ lại 3 người.
Hơn nữa tham gia cửa ải cuối cùng, mọi người sẽ ký vào giấy chứng tử trên tay tôi, bởi vì sẽ phải chết.
Tôi không thể đảm bảo tất cả đều hoàn hảo vô khuyết sống sót trở về, thế nên mời mọi người đồng ý kí giấy chứng tử.
Ai muốn bỏ cuộc, thì đi lên đứng cạnh tôi.
Có người lựa chọn tiếp tục, có người bỏ cuộc.
Có 4 người đã chọn bỏ cuộc, họ cởi mũ quân đội, đặt chúng lên các bậc thang dưới lá cờ đỏ.
Cờ đỏ phất phới trước gió.
Họ cúi đầu trước lá cờ, nói: "Xin lỗi, tôi lựa chọn từ bỏ.
Tôi còn gia đình đang chờ, tôi còn trẻ, tôi vẫn chưa muốn chết...."
Nhìn lá cờ đỏ trước mắt, có bao nhiêu bất lực.
Đây là ước mơ của họ, nhưng ước mơ lại bị hiện thực đánh bại.
Bạn không thể vì giấc mơ của bản thân, mà chôn vùi mọi ký thác từ gia đình.
Một nữ quân nhân quỳ xuống trước lá cờ đỏ nói: "Tổ quốc ơi, tôi đến đây với tất cả quyết tâm, vì muốn chiến đấu cho đất nước.
Nhưng tôi lại không thể đi đến cuối cùng, xin lỗi."
Nước mắt rơi, nữ quân nhân bên cạnh đỡ cô dậy.
Rời khỏi trại huấn luyện, họ ngồi vào xe quân đội để về nhà, họ đều khóc.
Một tháng qua, nỗi đau mà họ phải gánh chịu, còn nặng nề hơn những tội lỗi, mà họ phải gánh chịu trong cuộc sống bao nhiêu năm qua.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Các nữ quân nhân trên xe cất lên bài hát Quốc Ca, tiếng hát hòa vào nỗ lực của biết bao nhiêu người.
Mọi người đều nghe rõ những gì huấn luyện viên đã nói, huấn luyện viên đưa tờ giấy chứng tử cho Hoàng Tử Vi, nàng vẫn cầm bút quyết định đi tiếp.
Nàng đến trại huấn luyện bởi vì muốn trở thành bộ đội đặc chủng, nếu cứ thế trở về, chẳng lẽ mọi thứ đều vô ích.
Hoàng Tử Vi còn nhớ, tàn khốc nhất là trận chiến bánh xe sinh tử.
Kẻ mạnh thì thắng, người thua làm giặc.
Cuối cùng là phải PK lẫn nhau, kiểm tra các hạng mục năng lực.
Chỉ cần một điểm không đạt, sẽ bị đối phương K.O.
Chiến thắng thường là đạp lên vô số người để đổi lấy.
Hoàng Tử Vi lọt vào top ba.
Ba người đều là tinh anh trong tinh anh.
Được huấn luyện, trải qua rất nhiều sinh tử.
Ở nơi đó, Hoàng Tử Vi đã mất đi một đàn em, trong một lần đấu súng với phần tử khủng