Bầu không khí trở nên nặng nề.
Dì Đoàn ở trước mặt họ đang cầm ống tiêm, với một chú chó đang chảy dãi.
Khuôn mặt vốn hiền hòa của dì Đoàn trở nên dữ tợn.
Dì xoa đầu Hoan Hoan nói: "Mấy người biết quá nhiều, không thể sống."
Vạn Hiểu Sương: "Dì muốn làm gì?"
Hai người nhìn dì Đoàn từng bước tới gần, phản ứng đầu tiên của Võ Tân Nhu là muốn kiềm chế dì Đoàn.
Hai người nhìn nhau, chuẩn bị tiến lên khống chế dì Đoàn.
Ai ngờ, hai người chưa kịp ra tay, thì dì Đoàn đã cầm kim điên cuồng đâm vào Võ Tân Nhu.
Võ Tân Nhu ngã xuống, Hoan Hoan định nhảy tới cắn Vạn Hiểu Sương.
Dì Đoàn kéo Hoan Hoan lại nói: "Hoan Hoan, chờ chút nữa sẽ cho con từ từ thưởng thức.
Họ không thể chết dễ dàng vậy đâu."
Vạn Hiểu Sương ngồi xổm xuống muốn đánh thức Võ Tân Nhu, Hoan Hoan cắn chặt ống quần Vạn Hiểu Sương không buông.
Nàng không thể bỏ mặc Võ Tân Nhu, đỡ Võ Tân Nhu muốn lao ra ngoài.
Dì Đoàn đánh một gậy vào nàng, rồi lấy dây thừng trói nàng lại.
Vạn Hiểu Sương muốn hét kêu cứu, dì Đoàn nhét bánh bao vào miệng nàng: "Biết cô sẽ hét mà, ngoan ngoãn chờ đó."
Nàng bị dì Đoàn trói, kéo lên sân thượng.
Trên sân thượng, là nơi dì lấy máu người.
Dì Đoàn rất thích uống máu tươi, nên vừa lên đã uống ngay.
Dì đặt năm cái lồng sát trên sân thượng.
Trong lồng sắt đều là người bị dì bắt.
Vạn Hiển Sương không thể hét được.
Nàng thấy dì Đoàn cầm một con dao, cắt vào một người, dùng ly hứng máu.
Âm thanh đau đớn truyền đến "a...a".
Người bị lấy máu liền bất tỉnh.
Dì Đoàn uống máu trong ly, nói: "Mùi vị chưa đậm đà."
Người dân ở Đoạn Bối Sơn bởi vì hít phải phấn hoa xác chết, nên sẽ nhìn thấy thứ mình sợ hãi nhất.
Dì Đoàn vừa vặn lợi dụng hiệu ứng tâm lý "sợ ma", của họ mà thôi.
Toàn bộ người dân trong lòng đều có nỗi sợ, tâm lý bị ám ảnh.
Khi họ đi tới Đoạn Bối Sơn, trong tâm trí của họ sẽ có ảo giác, nhìn thấy ma nữ.
Thật ra thứ đáng sợ không phải ma quỷ, mà là lòng người.
Khi trái tim con người biến thành ác quỷ, thì tất cả nỗi kinh hoàng sẽ kéo tới.
Những người này đều bị dì Đoàn bắt ở Đoạn Bối Sơn.
Dì đi tới trước mặt Vạn Hiểu Sương nói: "Máu của cô có ngon không?"
Dì Đoàn cầm con dao trong tay, hướng về phía Vạn Hiểu Sương.
Vạn Hiểu Sương thầm nghĩ: không được, không thể chết.
Phải nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ tổ trưởng về cứu.
Thấy dì Đoàn cầm dao chuẩn bị đâm mình, Vạn Hiểu Sương nói: "Khoan đã! Chết thế này, không phải tôi rất oan uổng sao?"
Dì Đoàn cười to: "Cô còn có nguyện vọng gì sao? Vậy xuống dưới nói với Diêm Vương đi!"
Vạn Hiểu Sương: "Trước khi chết, tôi muốn biết tại sao dì lại giết nhiều người như thế? Dù sao, cũng phải để tôi biết lý do tại sao mình chết chứ."
Dì Đoàn nhìn bầu trời, nước mắt rơi xuống.
Dì nhàn nhạt nói: "Dù sao cô cũng sẽ chết, tôi sẽ nói cho cô biết."
Không có bất kì ai giết người mà không có lý do.
Tất cả đều vì một chữ Hận.
Còn nhớ dì Đoàn đã kể, người dân đã trộm lương thực của mình chứ?
Đó là lương thực dì tích góp bao năm.
500 vạn tệ, 500 vạn tệ, cứ vậy bị người ta cướp hết.
Lòng người đáng ghê tởm, ăn thịt trẻ em, còn trộm lương thực.
Lúc này, dì Đoàn tự nhốt mình trong phòng, lòng tràn đầy căm hận với người dân trong thôn.
Khi dì rời khỏi thôn, còn nhìn thấy hai người đang nướng óc trẻ em ở bên đường.
Không đành lòng nhìn, dì đã thề: mình nhất định sẽ quay lại, giết chết lũ khốn nạn vô tâm này.
Dì Đoàn đi tới nhà cô của dì, ở vài tháng.
Dì ở nơi xoa hoa trụy lạc này, đã gặp một người đàn ông.
Dì Đoàn rất thích những người nhỏ tuổi hơn mình.
Cho nên, dì ở trong quán bar, muốn tìm cho mình một tình nhân trẻ đẹp.
Nghe nói mấy cậu trai đều thích đến quán bar, vì thế dì đến đây.
Dì đã gặp cậu ấy ở quán bar.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thánh Kiệt, cậu đang chơi đàn guitar trên sân khấu.
Hát bài hát của Lưu Nhược Anh .
Đôi môi của cậu đóng mở, hát lên câu, "Chỉ muốn hỏi em có dám hay không? Yêu anh như em đã từng nói".
Dì Đoàn động tâm, dì đi tới trước sân khấu, hỏi ông chủ về Lý Thánh Kiệt.
Lý Thánh Kiệt là ca sĩ của quán, cũng là hộ tống* trong bar.
Cùng ăn, cùng uống, cùng "chơi".
Dì Đoàn đã mua Lý Thánh Kiệt với giá miễn phí.
Đêm đầu tiên Lý Thánh Kiệt hiến tặng cho dì Đoàn.
Cậu trai Lý Thánh Kiệt đã được dì Đoàn bao nuôi.
Dì đã yêu dáng vẻ Lý Thánh Kiệt khi hút thuốc.
Dì đã yêu khuôn mặt nghiêng của Lý Thánh Kiệt.
Dì đã yêu cách nói chuyện ngọt ngào của Lý Thánh Kiệt.
Mỗi lần dì Đoàn nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Thánh Kiệt.
Dì đều nghĩ, có phải mình đã già rồi không? Không xứng với Lý Thánh Kiệt.
Dì Đoàn thuê một căn nhà bên ngoài, để thuận tiện ở cùng Lý Thánh Kiệt.
Lý Thánh Kiệt đang cặp kè với dì Đoàn, nhưng vẫn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Dì Đoàn không để ý, dì cảm thấy tâm của Lý Thánh Kiệt vẫn luôn hướng về dì.
Một hôm, sinh nhật của Lý Thánh Kiệt, dì Đoàn vì cậu mua cho một cái bật lửa rất đắc tiền, muốn làm cậu vui.
Nhưng khi mua xong quà trở về, đẩy cửa phòng trong căn hộ đang thuê, thứ dì nhìn thấy là Lý Thánh Kiệt đang trên giường với một người phụ nữ khác.
Dì Đoàn cầm cái bật lửa trong tay, nói với Lý Thánh Kiệt: "Cậu dám đưa phụ nữ về nhà của chúng ta."
Lý Thánh Kiệt mặc quần áo vào, nói với dì Đoàn: "Tôi đã sớm không còn thích lão già như bà, Tinh Tinh chúng ta đi!"
Cậu gọi tên người phụ nữ bên cạnh, nắm tay cô rời khỏi căn hộ.
Lý Thánh Kiệt ở với dì Đoàn, cũng chỉ vì tiền.
Khi chán rồi, thì liền một phát đá dì Đoàn đi.
Lý Thánh Kiệt 24 tuổi, dì Đoàn đã 52 tuổi.
Tuổi tác chính là ranh giới giữa hai người, thật là một thiếu sót.
Nói rằng tuổi tác không phải là vấn đề, sai cả rồi, có quá nhiều vấn đề thực tế trong đó.
Thực tế cha mẹ nói: hai người ở với nhau sẽ làm họ mất mặt.
Thực tế bạn bè nói: hai người ở cùng nhau nhìn thật buồn cười.
Thực tế người thân nói: tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều.
Thực tế nói cho bạn biết, nếu bạn cứ lựa chọn như vậy, thì sẽ bị rất nhiều người khinh bỉ.
Lý Thánh Kiệt không thể từ bỏ những