Vu bà bà nói muốn phá vỡ không gian ẩn này, phải tìm thấy trung tâm không gian.
Mỗi không gian đều có một trung tâm, để tìm ra nơi này, tất nhiên phải thử.
Trung tâm giống như một mắt trận, chỉ mở ra 3 tiếng.
Trong ba tiếng này, nhất định phải cứu được Hoàng Tử Vi.
Nếu không, sẽ cùng chết trong không gian ẩn.
Dạ Phàm Linh quyết định tìm Hoàng Tử Vi.
Bằng bất cứ giá nào, cũng phải tìm thấy cô ấy.
Trước khi tìm, Vu bà bà cần lập một trận pháp.
Đầu tiên là phải đảm bảo có thể nhìn thấy vị trị của trung tâm.
Hai thì có hơi chút mê tín:
Phàm là trước khi làm bất cứ chuyện gì, cần phải đảm bảo an toàn.
Vu bà bà ở trong rừng núi Kỳ Lân bố trí pháp trận.
Lần này cách làm có hơi khác trước.
Trên bàn có ba nén nhang, một chén nước bùa.
Vu bà bà đốt nhang, chắp các ngón tay vào nhau để hành lễ tạo thế.
Tay bà cầm một lá bùa vàng đốt nó, rồi bỏ vào trong chén nước.
Nước liền thay đổi màu sắc, từ đỏ biến thành vàng.
Vu bà bà vẽ một "con mắt" lên lá bùa.
Cách làm này gọi là: mở thiên nhãn.
Trong thời gian mở thiên nhãn, ở giữa núi Kỳ Lân sẽ xuất hiện một con mắt.
Con mắt đó chính là "Thiên Nhãn".
Thiên nhãn soi sáng không gian ẩn, để nhìn thấy trung tâm.
Thời hạn 3 tiếng.
Thiên nhãn chỉ có thể mở một lần.
Bởi vì tiêu hao rất nhiều pháp lực, nên sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Sau 3 tiếng, thiên nhãn sẽ biến mất, không gian ẩn cũng không nhìn thấy nữa.
Vu bà bà trước pháp đàn niệm chú, trên trời liền tối sầm.
Đen như được phủ một lớp vải màu đen.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả người.
Vu bà bà chấm nước trong chén, vẽ một con mắt trên trời.
Không mất nhiều thời gian, bầu trời đen thui xuất hiện một con mắt.
Con mắt lấp đầy cả bầu trời.
Nó sâu thẳm đến mức khiến người ta khó hiểu, như có thể nhìn thấu trái tim của mọi người.
Con mắt đó có con ngươi màu xanh sẫm.
Trong con ngươi chiếu ra một màu vàng mờ nhạt, bao phủ toàn bộ núi Kỳ Lân.
Vu bà bà chỉ tay lên trời, thiên nhãn liền soi sáng tất cả ngóc ngách ở núi Kỳ Lân.
Phương vị: 24 độ phía đông nam núi Kỳ Lân.
Những gì họ thấy, có một không gian ẩn, bên trong có một người đang nằm.
Người đó chính là Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi nằm dưới một thân cây, không còn sức để đứng dậy.
Khuôn mặt vô cùng tiều tụy, đầu tóc rối bù khiến người ta đau lòng.
Mọi người nhìn về phương vị đó, có một con đường mòn hiện ra ở trong rừng trên núi Kỳ Lân.
Con đường phủ đầy ánh sao.
Phía cuối đường là một không gian khác.
Dạ Phàm Linh đi về phía ánh sáng.
Vu bà bà nói với nàng, trong vòng 3 tiếng, nhất định phải đưa Hoàng Tử Vi ra.
Dạ Phàm Linh gật đầu, đi về phía trước.
Vừa bước vào, nàng liền cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều.
Càng đi về trước, con đường phía sau cũng dần dần biến mất.
Chỉ có thể tiến tới, chứ không còn đường quay đầu.
Gió lạnh thổi tới, Dạ Phàm Linh thấy lạnh cả sống lưng.
Nó giống như con đường dưới hoàng tuyền, vắng vẻ không một bóng người.
Đến cuối đường, con đường biến mất hoàn toàn.
Dạ Phàm Linh bị kéo vào một không gian tối.
Bên trong tối om, chỉ toàn cây cối.
Hoàng Tử Vi ở đâu?
Chỉ có thể dựa vào trực giác để tìm.
Lúc này, trong lòng nàng vang lên một giọng nói:
Cô ở đâu? Tôi nhất định phải tìm thấy cô.
Dạ Phàm Linh đi sâu vào trong, dưới ánh nắng gay gắt, đầu nàng có chút đau.
Nhịn đau, từng bước một đi tìm bóng dáng Hoàng Tử Vi.
30 phút trôi qua, Dạ Phàm Linh vẫn chưa tìm thấy Hoàng Tử Vi.
Trong lòng có chút sốt ruột, bước nhanh hơn.
Nàng sợ, nếu chậm một giây, Hoàng Tử Vi sẽ gặp nguy hiểm.
Dạ Phàm Linh siết chặt tay nói: "Tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.
"
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nén đau đầu, mở to đôi mắt, tìm kiếm Hoàng Tử Vi.
Toàn bộ không gian chỉ toàn cây là cây, làm Dạ Phàm Linh có chút đau mắt.
Giữa muôn trùng cây cối, nàng cứ đi tới đi lui một chỗ.
Sau khi hiểu ra, Dạ Phàm Linh bắt đầu tìm kiếm những con đường khác.
Phía trước là ngã ba, chia thành ba đường.
Dạ Phàm Linh dừng lại.
Nàng suy nghĩ:
Cô cũng từng đứng đây lựa chọn những con đường phải không? Cô sẽ chọn đường nào?
Trước đó một khoảng thời gian.
Hoàng Tử Vi đã từng đứng đây, tự hỏi liệu Dạ Phàm Linh có ở đây hay không.
Em ấy có ở đây không.
Em ấy sẽ đi hướng nào?
Dạ Phàm Linh nhìn ba con đường, lựa chọn con đường ở giữa.
Con đường này có chút hẹp, Dạ Phàm Linh càng đi về trước càng cảm thấy khó thở.
Đây là cảm giác gì?
Dạ Phàm Linh muốn duy trì tỉnh táo, nên đã bấu vào tay của mình.
Đau đớn có thể giúp nàng tỉnh táo, không được ngủ.
Nếu như nàng ngủ, nàng cũng sẽ chết ở đây.
Không thể chết, tự nhủ với bản thân, không thể chết.
Đầu óc choáng váng đến muốn ngất đi, mắt cũng không thể mở nổi.
Dạ Phàm Linh quyết định.
Nàng rút ra một con dao găm.
Dùng dao cắt lên cổ tay mình, cảm giác đau, tỉnh táo lại.
Nàng dùng cách này để bản thân không được ngủ, nàng còn phải tìm Hoàng Tử Vi.
Cả một đoạn đường, vì để duy trì tỉnh táo, nàng đã cắt vào tay mình không biết bao nhiêu lần.
Phải tìm Hoàng Tử Vi.
Nhìn máu chảy trên tay, bước chân Dạ Phàm Linh ngày càng chậm.
Nàng cảm giác sắp chịu không nổi, lại cắt vào tay một dao.
Máu cứ chảy như nước, Dạ Phàm Linh cắn môi.
Nàng quỳ trên mặt đất, cắn răng, bò từng bước.
Dạ Phàm Linh tự nói với bản thân: không tìm thấy cô, tôi sẽ không yên tâm.
Mỗi một bước, dưới đất đều có máu.
Máu từ cổ tay nàng nhỏ xuống.
Siết chặt vết thương, đau, lại tỉnh táo.
Nàng bò khoảng 1 tiếng, thấy một người nằm dưới một gốc cây lớn.
Dạ Phàm Linh bị mất máu quá nhiều, nhưng nàng vẫn cắn răng bò về phía trước.
Khi bò đến gần cái cây, nàng đã nhìn thấy Hoàng Tử Vi.
Dạ Phàm Linh vuốt ve mặt Hoàng Tử Vi, nói: "Cuối cùng đã tìm thấy cô.
"
Hoàng Tử Vi lúc này đã hôn mê, Dạ Phàm Linh lấy từ trong túi ra một chai nước.
Nàng đưa nước lên miệng Hoàng Tử Vi, Hoàng Tử Vi sau khi nuốt xuống liền ho.
Một đôi môi lạnh