Lạc Tuyết quyết định nghiên cứu, để bào chế "Bách Hoa thảo".
Cô thích khiêu chiến, thích khám phá.
Đối với "Bách Hoa thảo" trong cổ thư khá hứng thú.
Cô thường suy nghĩ.
Nếu một ngày, cô luyện được bách hoa thảo thì sao.
Lạc Tuyết ôm suy nghĩ sẽ bào chế thành công bách hoa thảo.
Cô bắt đầu tìm kiếm dược liệu ở khắp nơi.
Trên núi Tiên có khá nhiều nguyên liệu, Lạc Tuyết nghĩ tới ra khỏi Tu Tiên miếu.
Nhưng trong miếu có quy định:
Đệ tử trong miếu, nếu không phải tình huống đặc biệt hoặc được đạo trưởng phê chuẩn, thì không thể bước ra khỏi Tu Tiên miếu, dù là nửa bước.
Giữa lúc Lạc Tuyết vắt óc không biết cách nào để ra ngoài.
Cô ngày ngày đi đến kho thuốc để lấy dược liệu.
Vừa đi vào kho thuốc, đã nghe một mùi khét.
Lạc Tuyết bị sặc vì mùi và khói.
Bị cái mùi này hun nghẹn cổ họng.
Một làn khói trắng đập vào mắt.
Cô che miệng, cố gắng ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Bạch nằm bên cạnh lò luyện đan.
Lạc Tuyết đầu tiên nghĩ phải cứu người.
Cô không nghĩ quá nhiều, xông tới đỡ Giản Bạch dậy.
Lạc Tuyết nhìn vài mảnh vỡ của chứa bình thuốc nằm rải rác bên cạnh lò.
Cô biết vài vị thuốc, Lạc Tuyết nhặt một mảnh vỡ lên đưa lên mũi ngửi.
Lạc Tuyết lắc đầu nói: "Tại sao đại sư tỷ lại luyện thuốc cấm?"
Cô đỡ Giản Bạch ra khỏi nơi chế thuốc.
Lạc Tuyết đưa Giản Bạch đến giường trong phòng mình.
Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Giản Bạch, thật sự trắng đến đáng sợ.
Vài lọn tóc buông trên vai, đôi môi khẽ run.
Chị ấy muốn nói, nhưng chỉ mở miệng rồi khép lại.
Mắt nhắm chặt, giống như một mỹ nhân đang say ngủ.
Nhìn kỹ lại khuôn mặt của chị ấy.
Có thể nói, khi Giản Bạch ngủ, chị ấy thật là một người đẹp an tĩnh.
Lạc Tuyết chính là nghĩ như thế.
Trên trán chị ấy toát mồ hôi, có chút tiều tụy.
Lạc Tuyết cho chị ấy uống chút nước.
Nhẹ nhàng đặt chị ấy lại xuống gối, sắc mặt Giản Bạch có vẻ tốt hơn.
Thấy trên trán vài sợi tóc ngổn ngang, Lạc Tuyết đưa tay trái chỉnh lại mái tóc trên trán chị ấy.
Ngón tay lạnh như băng chạm vào trán Giản Bạch.
Không biết từ lúc nào.
Tay của cô đã không còn nhiệt độ.
Có người nói cô là động vật máu lạnh.
Cô chỉ cười nhạt rồi lắc đầu với người khác.
Không phải ngón tay lạnh, mà trái tim lạnh.
Kể từ giây phút cha mẹ vứt bỏ mình.
Cô đã cảm thấy toàn bộ thế giới đều là tuyết trắng, lạnh thấu vào cả sinh mạng của mình.
Trong cuộc sống của Lạc Tuyết chỉ có thể diễn tả bằng "lạnh".
Mọi người đều đeo mặt nạ.
Mệt mỏi để nở nụ cười.
Mệt đến mức trái tim vụn vỡ.
Khi bạn nhìn vào nụ cười của cô.
Thật ra nụ cười ấy đầy sự lạnh lùng, xen lẫn một chút chua xót, lại sắc bén như dao.
Tiếng cười như gió lạnh hòa với tuyết, xuyên thấu trái tim bạn.
Tiếng cười giống như một cuộc đua tình trường dài bất tận, có xót xa, có những ưu sầu.
Tiếng cười sắc bén như một con dao, từng dao cứa vào tim đến khi rướm máu.
Có trách, thì chỉ trách thế giới này quá bất an.
Môi trường xa lạ, con người xa lạ, những lời nói xa lạ.
Gió lạnh bên trong máu.
Bạn vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi buồn của tôi, giống như ban ngày không thể hiểu được bóng tối của màn đêm.
Nụ cười có màu gì, có lẽ đối với cô mà nói, nó không có màu sắc.
"Lạnh" chỉ là một cách cô tự bảo vệ bản thân.
Ngón tay Lạc Tuyết rất lạnh.
Giản Bạch dường như có phản ứng.
Đầu chị ấy hơi nghiêng sang phải.
Qua một lúc lâu.
Giản Bạch mới tỉnh lại.
Lạc Tuyết đỡ lưng chị ấy, nói: "Chị thấy sao rồi, đại sư tỷ?"
Giản Bạch chỉ xua tay nói: "Chị không sao, cám ơn em.
"
Cô nhớ tới mấy mảnh vỡ ở lò chế thuốc.
Lạc Tuyết nghĩ một hồi, rồi mới nói với Giản Bạch: "Đại sư tỷ, tại sao chị lại luyện thuốc cấm?"
Giản Bạch: "Đừng quan tâm, chuyện của chị, đừng hỏi.
"
Chị mím mím môi không nói.
Lạc Tuyết cũng không hỏi tiếp.
Cô không có tư cách đi quản chuyện người khác.
Lạc Tuyết cũng không phải dạng người lo chuyện bao đồng.
Giản Bạch muốn rời đi, Lạc Tuyết tốt bụng muốn đỡ.
Chị hất tay cô ra: "Không cần em lo.
"
Trong lòng Lạc Tuyết cảm thấy khó chịu:
Lòng tốt của mình lại bị từ chối.
Tôi còn chẳng muốn quan tâm đến chị.
Lạc Tuyết buông tay, Giản Bạch vẫn còn yếu suýt ngã xuống đất.
Cô vẫn là nên đỡ chị.
Giản Bạch liếc nhìn Lạc Tuyết.
Trông cô ấy thật giống mình.
Qua ánh mắt, nói cho Lạc Tuyết biết:
Cô không biết đối xử với Giản Bạch thế nào.
Trước đây, cô đều thờ ơ với tất cả.
Tính cách của cô cũng chỉ có một: lạnh nhạt.
Không quan tâm bất cứ điều gì.
Có thể do tính cách giống nhau.
Trong lòng Lạc Tuyết có một loại đồng cảm với Giản Bạch.
Chúng ta đều giống nhau, chúng ta là người của một thế giới.
Bản chất của một người không phải là lạnh lùng.
Nó được tạo ra bởi môi trường, gia đình, và còn các yếu tố khác.
Chắc Giản Bạch cũng là người có câu chuyện.
Chị ấy cứ lạnh lùng như vậy, nhưng Lạc Tuyết vẫn muốn tới gần "khối băng" này.
Đỡ Giản Bạch trở về phòng của chị, sau đó Lạc Tuyết nói: "Sau này, đừng có luyện thuốc cấm nữa.
Rất nguy hiểm.
"
Sau chuyện lần đó, quan hệ của hai người cũng có biến hóa tế nhị.
Giản Bạch dù lạnh lùng, nhưng chị ấy luôn mỉm cười khi nhìn thấy Lạc Tuyết đi ngang qua.
Làm Lạc Tuyết thấy Giản Bạch không xa như trước nữa.
Lạc Tuyết cười đáp lại Giản Bạch.
Nụ cười của một người, luôn có thể khiến một người khác an tâm.
Và người đó sẽ cười với bạn.
Có thể cô ấy thích bạn, cũng có thể cô ấy bị ngốc.
Lạc Tuyết viết một tờ giấy nhét vào tay Giản Bạch.
Giản Bạch mở tờ giấy ra:
Đại sư tỷ xinh đẹp, chị cười lên rất đẹp.
Nếu chị chịu cười nhiều hơn thì tốt rồi.
Giản Bạch xem xong liền ném tờ giấy sang một bên.
Trong Tu Tiên miếu có một Tàng Thư Các.
Cũng là khu vực cấm.
Tàng Thư Các bị đạo trưởng phong bế bằng 5 lá bùa vàng.
Bùa chia thành 5 loại "thiên, lôi, địa, huyền, hỏa.
"
Năm lá bùa vàng dán xung quang Tàng Thư Các.
Trên đỉnh Tàng Thư Các luôn có một cột khói màu đỏ bốc lên.
Khói biến ảo thành một cơn gió, đôi khi biến thành một đám mây.
Cứ thay đổi vô thường, làm người ta khó phòng bị.
Nếu không cẩn thận hít vào phổi.
Sẽ bị ngất.
Động vật sẽ chết ngạt khi ngửi trực tiếp.
Bầu không khí xung quanh Tàng Thư Các luôn âm u.
Chưa từng có ai đến Tàng Thư Các.
Tất cả đều có nỗi sợ.
Khi Tu Tiên miếu chưa được xây dựng, chỗ này là một nghĩa địa.
Trên đỉnh núi Tiên, chỉ có chỗ này là đất trống.
Đạo trưởng liền chọn nghĩa địa này để xây Tu Tiên miếu.
Cho tới nay, chỗ này luôn được người dân dưới núi xem là nơi chôn cất.
Trong xã hội cũ, thường chọn cách chôn xác.
Điều này không chỉ gây lãng phí tài nguyên