Những cuốn sách rải rác, tạo thành chữ "cửu".
Bởi vì Lạc Tuyết đã lấy mất quyển "tạp chí thuốc", nên bị thiếu một chỗ.
Cô bước vào, lấy cuốn sách ra khỏi túi.
Nếu là chữ cửu, thì cô nên đặt lại vào ô thứ ba ở giữa.
Lạc Tuyết dựa vào trí nhớ, đặt lại quyển sách.
Cô mở ra trang 102, xé nó, rồi nhét lại vào túi.
Giản Bạch hỏi cô: "Em xé trang đó làm gì?"
Lạc Tuyết nói: "Em có việc riêng của mình.
"
Hai người lùi lại 5 bước.
Nhìn vào những quyển sách nằm đó, nó tạo thạnh 1 chữ "Cửu" hoàn chỉnh.
Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, lẽ nào!.
.
Chữ cửu viết hoa.
Chuyển đổi thành số = 9.
Chín loại bố cục!.
.
Cửu cách cung?
Đây là một địa hình mê cung ẩn.
Trò chơi được thiết kế theo lối chơi "cửu cách cung".
Chín dạng địa hình phân hóa.
Phải tìm ra lỗ hổng trong đó.
Mới có thể thoát khỏi mê cung.
Nếu không, sẽ kẹt và chết trong đó.
Hàng ngang ba ô = 9.
Dọc ba ô = 9.
Chéo ba ô = 9.
Đường giữa cũng là 9.
Kết quả dù cộng lại thế nào, chúng đều bằng 9.
Muốn đột phá cửu cách cung.
Phải tìm ra điểm giao nhau giữa hàng "9" ngang, dọc, xéo và ở giữa.
Nó giống như toán học.
Các bộ được chia thành giao điểm và tập hợp.
Sách cũng giống như một tập.
Có những phần không thể tách rời, cũng có lặp đi lặp lại.
Giao nhau!.
.
Không bao gồm tập.
Chính là tìm kiếm các phần chung.
Giao điểm của các tập hợp!
Hiện tại họ đang ở trong mê cung cửu cách cung.
Lạc Tuyết tìm nơi giao nhau của hàng dọc và ngang.
Giản Bạch tìm kiếm giao nhau của hàng xéo.
Lạc Tuyết đi đến giao điểm của hàng ngang và dọc.
Cô ngừng lại bên cạnh một quyển.
Giản Bạch đi đến giao nhau của hàng xéo và giữa.
Chị dừng lại ở một quyển.
Dịch kinh? Kim cương kinh?
Hai quyển đều là sách về Phật gia và Đạo giáo?
Là có ý gì?
Hai người gật đầu với nhau.
Cả hai nhặt hai cuốn sách lên.
Họ phủi bụi trên sách.
Cả hai cùng lật xem bên trong.
Lạc Tuyết xem.
Một cuốn sách hoản chỉnh, không có gì kì lạ.
Đến tận trang 110, thì một góc của trang đã bị hỏng.
Tại sao nó lại hỏng rồi?
Ai đã xé nó?
Số trang bị xé ra dường như đã được đánh dấu.
Mà ký hiệu thì đúng lúc bị xé mất.
Lạc Tuyết đang buồn bực, thì Giản Bạch la lên nói: "Trong sách có một tờ giấy!.
"
Chị cầm tờ giấy trắng đưa cho Lạc Tuyết xem.
Trên tờ giấy chẳng có gì cả.
Chuyện gì đây?
Hai người ngồi xuống đất bắt đầu lo lắng.
Không có bất kỳ manh mối nào!
Lẽ nào họ thật sự bị kẹt trong này cho đến chết.
Vết thương của Giản Bạch hơi sưng tấy.
Mũi tên độc lúc nãy đã trúng vào vai phải của chị.
Chị cắn răng chịu đau.
Vai chị đã có hiện tượng bắt đầu nhiễm trùng.
Chị ôm vai của mình.
Lúc này Lạc Tuyết mới biết vai phải của chị bị thương.
Chị cắn môi, đau sắp ngất.
Lạc Tuyết nó với chị: "Chị đừng tự làm khó mình, để em nhìn vết thương một chút.
"
Không để ý đến Giản Bạch ngăn cản.
Lạc Tuyết cẩn thận kéo vai phải của chị.
Vai phải trắng như tuyết đã dính đầy máu.
Máu đỏ sẫm từ vai phải chị tuôn ra.
Máu chảy càng lúc càng nhiều.
Lạc Tuyết vội vàng lấy trong túi ra một ít vải trắng và thuốc.
Đầu tiên cô nhấn chặt vai phải của chị.
Lạc Tuyết nhìn chị nói: "Có thể sẽ đau, chị ráng chịu một chút.
"
Giản Bạch gật đầu, cắn môi.
Lạc Tuyết lấy chút thuốc nước bôi lên vai phải của chị, sau đó dùng vải trắng quấn lại.
Cô chậm rãi quấn, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng máu đã ngừng chảy.
Nếu không, không biết hậu quả sẽ chẳng biết thế nào.
Lạc Tuyết đỡ Giản Bạch đứng lên.
Mặt Giản Bạch có chút nhợt nhạt.
Lạc Tuyết cảm thấy có lỗi.
Tại sao mình lại kéo Giản Bạch vào chuyện này?
Còn làm chị ấy bị thương!.
.
Lạc Tuyết cúi đầu nói: "Xin lỗi, đều là tại em, nếu em không nhờ chị giúp!.
.
"
Giản Bạch lắc đầu nói: "Tôi không cần em xin lỗi, em cũng chẳng có lỗi gì.
Là tôi tự nguyện giúp em.
"
Lạc Tuyết nói: "Cảm ơn chị!.
.
"
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chị.
Khóe môi Giản Bạch hơi cong lên.
Gò má nhợt nhạt nhô cao.
Thật là một nụ cười dịu dàng.
Lạc Tuyết cũng cười đáp lại Giản Bạch.
Trong lòng cô nghĩ:
Cảm ơn chị đã giúp em.
Trong Tu Tiên miếu này.
Chị là người làm em thấy ấm áp và cảm động, cảm giác em chưa từng có trước đây.
Sư tỷ lạnh lùng, cười lên thật sự rất đẹp.
Nếu như cười nhiều hơn là thì tuyệt.
Giản Bạch vừa ho vừa nói: "Đừng cười nữa, chúng ta mau nghĩ cách ra ngoài!.
.
"
Lạc Tuyết gật đầu, nhặt tờ giấy trắng dưới đất lên.
Bởi vì Giản Bạch bị thương chảy máu!.
.
Nên máu vô tình dính vào tờ giấy trắng.
Hai người kinh ngạc nhìn những dòng chữ trên tờ giấy trắng.
Máu in lên tờ giấy trắng.
Một tọa độ được viết bằng bút đen xuất hiện: 27 độ tây bắc.
27 độ tây bắc?
Là chỉ đi theo hướng tây bắc 27 độ.
Có phải là cửa ra?
Cho dù là thật hay giả.
Ngựa chết cũng coi như ngựa sống đi!
Lạc Tuyết đỡ Giản Bạch đi về hướng đó.
Hai người đi tới phương hướng 27 độ tây bắc.
Là một lọ hoa được đặt trên một cái bàn gỗ chạm khắc.
Lọ hoa được làm bằng sứ thanh hoa.
Lọ hoa có màu trắng trơn.
Làm nó rất bắt mắt.
Thân lọ được vẽ một đóa hoa mẫu đơn.
Có hoa không quả.
Tươi đẹp nhưng không quyến rũ.
Hoa mẫu đơn đỏ tươi trên một cái bình hoa đơn giản.
Hoa mẫu đơn tượng trưng cho sự giàu sang phú quý.
Phía dưới lọ hoa có viết: thiên thanh sắc đẳng yên vũ, nhi ngã tại đẳng nhĩ.
(trời xanh đợi mưa sương, còn tôi đợi người)
Quốc ấn là quạ!.
Vách đá?
Công chúa?
Lọ hoa?
Có liên quan gì?
Lạc Tuyết nhìn lọ hoa.
Có một tay cầm ở phía bên phải lọ.
Lẽ nào!.
Cô xoay cái lọ.
"Ầm ầm ầm! ".
Một tiếng vang lớn từ trên trời giáng xuống.
Bất ngờ.
Nơi họ đứng sụp xuống.
Cơ thể hai người nhanh chóng trượt xuống.
Lạc Tuyết vô thức nắm chặt tay Giản Bạch.
Thời điểm nguy hiểm nhất.
Cô không nghĩ đến mình.
Mà là Giản Bạch.
Cô sợ sẽ có chuyện xảy ra với chị.
Cô không rõ có chuyện gì đang xảy ra với trái tim của mình.
Lạc Tuyết che mắt Giản Bạch: "Đừng nhìn, xung quanh chúng ta toàn là vách đá.
Giữ cơ thể cân bằng!.
.
"
Nghe Lạc Tuyết nói vậy.
Chị nhắm mắt lại.
Giản Bạch sợ siết chặt tay Lạc Tuyết.
Cứ như Lạc Tuyết là nhánh cỏ cứu mạng của chị.
Người chị có thể tin tưởng vào lúc này, cũng chỉ có Lạc Tuyết thôi.
Hai người trượt mãi tận 20 phút.
Mới cảm giác xung quanh ổn định lại.
Họ mở mắt ra.
Xung quanh là những nhà tù bằng đá.
Được bao quanh bởi một hình vuông.
Nhà tù to nhỏ.
Phòng giam trống rỗng.
Giản Bạch nói: "Ám Các, nơi này là Ám Các!.
"
Lạc Tuyết hỏi chị: "Sao chị biết đây là Ám Các?"
Giản Bạch: "Trước đây tôi đã tới một lần, đây là nơi giam những đệ tử không tuân thủ quy định muốn bỏ trốn!.
.
"
Lạc Tuyết không hiểu: "Tại sao lại nhốt họ ở đây? Còn bây giờ lại không có ai?"
Giản