Dưới vách núi.
Pháp đàn với ánh nến trắng ngày càng sáng.
Vu bà bà thêm chút vu thuật, để nến vẫn sáng.
Đổ chút gạo trắng trên pháp đàn.
Vu bà bà vung kiếm gỗ lên.
Một chiêu so với một chiêu nhanh hơn.
Trong lòng lo lắng.
Vung kiếm cũng hơi loạn.
Một người, khi muốn làm tốt một chuyện.
Thường sẽ bị phiền nhiễu, càng làm càng không tốt.
Vu bà bà định vung kiếm để làm đầu óc tỉnh táo một chút.
Nhưng càng múa càng buồn bực.
Bà thẳng thắng vứt kiếm sang một bên.
Nhắm mắt lại.
Không nghĩ nữa.
Tĩnh tâm ngồi thiền.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trên đường đi.
Họ thật không dễ dàng.
Cũng không thể thất bại ở nơi này.
Đường phía trước còn rất dài.
Bà muốn đưa mọi người đến vu trại Miêu Cương.
Vu trại Miêu Cương đã rất gần rồi.
Chỉ còn khoảng chừng 1 tuần nữa thôi.
Thì có thể đến rồi.
Lúc Vu bà bà mở mắt.
Là Tần Tương.
Tần Tương đưa chai nước cho bà, nói: "Bà, uống chút nước đi.
Cả ngày bà không ăn không uống, cứ như vậy cơ thể không chịu được."
Vu bà bà xua tay nói: "Tôi không khát nước, không cần."
Mắt thấy trời đã tối.
Họ vẫn chưa quay về.
Ở đâu đó trong núi tiếng sói đang hú vang.
Tăm tối không thấy đáy.
Ánh mắt của chúng nó khiến người ta sợ hãi.
Sói, cô sợ sói.
Tần Tương theo bản năng bỏ thêm củi vào đống lửa.
Chỉ cần có lửa, bầy sói sẽ không dám tới gần.
Tiếng sói đã giảm một chút, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù sống từ nhỏ trong núi Kỳ Lân.
Nhưng cô vẫn rất e ngại những động vật trong núi Kỳ Lân.
Lúc nhỏ, cùng cha mẹ lên núi đốn củi.
Khi cha mẹ đang đốn củi.
Tần Tương chơi kế bên.
Cha mẹ đi xa, qua nơi khác đốn củi rồi.
Tần Tương không để ý.
Cô ham chơi nên lạc đường.
Không biết đường về nhà.
Cô liền đi theo hướng sao Bắc Cực.
Nghe nói sao Bắc Cực luôn có thể dẫn đường cho những người đi lạc.
Lần đó, trên đường về nhà cô gặp sói.
Sói rất hung ác.
Ăn thịt người.
Lúc đó, cô bị sói cắn vào chân, thấy cả gân.
Không nghĩ đến cái chết tới nhanh như vậy.
Cô mới 13 tuổi.
Sẽ chết trong miệng sói sao?
Một cô bé 13 tuổi làm sao có sức phản kháng.
Trong ánh mắt cô lộ ra nét kinh hoàng.
Khi một người trong trạng thái hoảng loạn nhất định sẽ chết.
Tần Tương sợ hãi nhặt cành cây ném vào con sói.
Cứ tưởng như vậy có thể đuổi sói đi.
Rất ngu ngơ và ngây thơ.
Sói một phát đã cắn nát cành cây.
Hướng về cô vồ tới.
Cô nhắm chặt mắt.
Mình phải chết sao?
Thấy sắp bị mất mạng.
Người thợ săn đã cứu cô.
Sói ngã xuống trước mặt cô.
Mũi tên xuyên thẳng vào tim của nó.
Sói bị thợ săn bắn chết, Tần Tương bảo toàn một mạng.
Sau đó cô về đến nhà, sợ hãi đến mức 3 ngày 3 đêm không chợp mắt.
Sói chính là một cơn ác mộng.
Mỗi giờ mỗi phút đều xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Ám ảnh lúc nhỏ ập đến.
Nếu họ không trở về.
Có phải cô sẽ bị sói ăn thịt không....
Tần Tương lo lắng hỏi Vu bà bà: "Bà, sao tới giờ họ vẫn chưa xuống? Đã hơn nửa ngày....."
Vu bà bà nói: "Tôi tin tưởng họ sẽ trở về."
Sắc trời dần đen kịt lại.
Bóng tối bao phủ cả bầu trời.
Trên vách đá, có hai bóng người bước xuống.
Tần Tương đi đến xem.
Nhưng chỉ nhìn thấy Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương từ vách núi đang leo xuống.
Hoàng Tử Vi, Hoàng đội trưởng đâu?
Tại sao cô ấy không xuống?
Tần Tương muốn hỏi, nhưng thấy họ đã quá mệt mỏi.
Vạn Hiểu Sương suýt chút nữa ngã trên mặt đất, Tần Tương nhanh chóng đến đỡ nàng.
Hai người xem ra rất mệt.
Khuôn mặt ủ rũ.
Trên mặt có chút bụi.
Hơn nửa ngày bò trên vách núi, trên mặt đều là đất.
Tần Tương xém nữa không nhận ra hai người.
Võ Tân Nhu rửa mặt nói: "Tôi đi đây, trên mặt toàn là đất."
Cũng may khi ra ngoài, nàng có đem theo gương.
Phụ nữ ai cũng thích làm đẹp, nên càng thích soi gương.
Sau khi rửa mặt xong, Võ Tân Nhu nhìn mặt mình trong gương.
Khô quá rồi.
Mấy ngày nay, cũng không có dưỡng da.
Nhưng lại không thể đem theo mỹ phẩm.
Đi chấp hành nhiệm vụ, mà mang theo đống mỹ phẩm dưỡng da.
Thì nói gì nữa!
Sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nàng không đem theo, cũng cảm thấy tiếc.
Vạn Hiểu Sương cười cười nói: "Mặt của em bây giờ như mèo con, bé mèo!!"
Nàng cầm lấy gương của Võ Tân Nhu.
Mặt nàng cũng chả khá hơn tý nào.
Đầy đất.
Cái này đâu phải đi leo núi.
Giống đi vào lòng đất hơn.
Võ Tân Nhu nói: "Chị còn nói em, nhìn chị cũng vậy thôi."
Rất lâu, không thấy đội trưởng xuống.
Võ Tân Nhu nhìn lên vách núi nói: "Tại sao đội trưởng vẫn chưa xuống?"
Vạn Hiểu Sương nhai lương khô, nói: "Cát nhân tự có thiên tướng.
Tân Nhu, lại ăn chút gì đi, nhìn em ốm thế nào kìa."
Đi làm nhiệm vụ cũng như hành trình giảm cân vậy.
Không phải chỉ mỗi nàng ốm
Mà là toàn bộ đều ốm rồi.
Từ sau khi nhận nhiệm vụ này.
Họ đều ăn không ngon, ngủ không yên.
Võ Tân Nhu ngáp, có chút mệt.
Nàng xua tay nói: "Chúng ta sẽ ăn khi đội trưởng xuống tới.
Nếu chị ấy chưa về, em không yên lòng!"
Lúc này Hoàng Tử Vi và Dạ Phàm Linh vẫn đang leo xuống núi.
Hoàng Tử Vi trên lưng có chút yếu.
Cảm giác hơi mệt.
Hoàng Tử Vi mở miệng nói: "Em biết tại sao, tôi nói lời đó vào lúc này mà...."
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Em không biết."
Hoàng Tử Vi: "Trước giờ tôi vẫn luôn lo lắng về mối quan hệ của chúng ta.
Tôi sợ mất em, nhưng hiện tại đã không còn lo lắng nữa, vì tôi đã nói ra rồi."
Dạ Phàm Linh: "Chị thích em, em thích chị.
Đơn giản vậy thôi."
Trong lòng nàng nghĩ:
Chúng ta cứ yêu nhau đơn giản như vậy thôi.
Không muốn mất nhau, muốn nắm giữ nhau.
Có nhau một cách hoàn chỉnh.
Mỗi ngày có thể nhìn thấy chị cười.
Khuôn mặt của chị.
Bên dưới vách núi, Võ Tân Nhu chờ tới bực rồi.
Nàng giậm chân suy nghĩ:
Đội trưởng, chị không xảy ra chuyện gì chứ?
Có cần mình với Hiểu Sương đi tìm không?
Đốt một đống lửa, nhìn lên vách núi.
Một lát sau.
Võ Tân Nhu thấy xa xa có một người cõng một người leo xuống.
Lúc đầu còn tưởng là Hoàng Tử Vi cõng Dạ Phàm Linh.
Đến gần.
Là Dạ Phàm Linh cõng Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi trên lưng Dạ Phàm Linh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ thời gian này quá mệt mỏi.
Nên ngủ lúc nào không