Dạ Phàm Linh lật lật quyển album, ngón tay của nàng dừng ở trang cuối cùng.
Trang cuối, hình thứ 3 đếm ngược lên, chính là hình Mạn Châu Sa Hoa.
Một màu đỏ tràn ngập, chập chờ tỏa ra từ hình ảnh, thủ công tinh tế đến chân thực, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nếu bạn liếc nhìn thêm một chút, chắc sẽ bị loài Mạn Châu Sa Hoa này làm say mê.
Chủ tiệm cười nói: "Người đẹp, đúng là có mắt nhìn.
Đây là thiết kế mới nhất của tiệm đấy."
Dạ Phàm Linh lấy ra thẻ cảnh sát, nói: "Chúng tôi có việc muốn hỏi, mời anh phối hợp điều tra."
Chủ tiệm vẫy tay gọi nhân viên, nhờ pha hai ly cafe.
Chủ tiệm mời họ vào phòng làm việc.
Nhân viên bưng hai ly cafe để lên bàn, chủ tiệm ra hiệu bảo đi ra ngoài.
Chủ tiệm nói: "Cô xem, tôi đúng là không có mắt nhìn, không nhìn ra hai người là cảnh sát.
Hai người tìm tôi có việc gì?"
Vũ Tân Nhu lấy ra tấm hình, đó là hình xăm được in ra từ hình xăm trên tay người chết, đặt lên bàn.
Dạ Phàm Linh nói: "Hình này do tiệm anh xăm phải không?"
Anh cầm tấm hình nhìn vài lần, sau đó mới gật đầu.
Chủ tiệm nói: "Đúng, là do tiệm tôi xăm."
Vũ Tân Nhu hỏi: "Vậy anh có nhớ ai đã xăm nó không?"
Chủ tiệm lắc đầu, một ngày khách tới lui rất nhiều, làm sao nhớ rõ.
Nhưng biết không nên đặc tội với cảnh sát, anh gọi những người thợ đã từng xăm hình Mạn Châu Sa Hoa của tiệm Thịnh Quang vào phòng.
Người đến xăm hình này cũng không nhiều, trải qua dò hỏi, có 10 người đã xăm.
Bảy nữ, ba nam.
Tiệm xăm Thịnh Quang có lưu lại thông tin của khách hàng, khi khách đến xăm đều được tiệm tặng một thẻ VIP vàng.
Thẻ VIP vàng này khách hàng dùng tên và số điện thoại để đăng ký, nếu trở lại xăm, sẽ được cộng điểm lưu vào máy, còn có quà tặng.
Ngoài ra còn có dịch vụ chiết khấu để thu hút khách hàng trở lại.
Chủ tiệm gọi người in ra một bản thông tin những khách hàng đã xăm hình Mạn Châu Sa Hoa, hai người căn cứ vào đó tiến hành điều tra bước tiếp theo.
Loại bỏ ba nam, thì có bảy nữ.
Thông qua thông tin đăng ký số điện thoại, có được vài thứ cơ bản.
Trong đó có bốn người tuổi tầm 35 - 40, có thể loại trừ.
Còn lại ba người, một 22 tuổi, một 19 tuổi và 20 tuổi.
Ba người này tuổi gần nhất với người chết, tổ trọng án liền tìm hiểu.
Người đầu tiên và người cuối cùng đã liên hệ được.
Chỉ cần lại cô gái 19 tuổi, Dạ Phàm Linh gọi vào số điện thoại.
Chuông reo, một giọng nam.
Giọng nói hơi lè nhè: "Ai đó, gọi cái gì.
Tôi đang ngủ."
Cúp điện thoại.
Dạ Phàm Linh liền bảo Vạn Hiểu Sương kiểm tra định vị điện thoại.
Địa chỉ: số 2005 phố Hoàng Hà Khẩu.
Dựa vào địa chỉ, họ rất nhanh tìm thấy nhà của giọng nam kia.
Người đàn ông ra mở cửa, còn mắng: "Mấy người là ai, tôi không quen."
Vạn Hiểu Sương nói: "Cảnh sát."
Người đàn ông sợ hãi: "Cảnh sát? Tìm tôi làm gì? Tôi là công dân tốt đấy!"
Dạ Phàm Linh nói: "Số điện thoại 139XXXXXXX của anh à? Nhưng chúng tôi kiểm tra thì nó được đăng ký bằng chứng minh thư của người tên Trình Băng Hương."
Cảnh sát đã điều tra, thì anh ta cũng phải nói, số điện thoại này đúng là không phải của anh ta.
Người đàn ông tên Lưu Sinh, tối hôm đó anh ra ngoài nhậu với đám bạn.
Nhậu xong, Lưu Sinh đi về nhà ở Thành Nam Đại Kiều.
Trời đã khuya, trên cầu Thành Nam Đại Kiều chẳng có ai.
Anh đang vui vẻ cầm chai rượu, vừa đi vừa hát.
Lúc này, anh ta thấy phía dưới chân cầu Thành Nam có một cái điện thoại di động.
Cách đó không xa, còn có một cái quần jean dính máu.
Lưu Sinh cẩn thận nhặt cái điện thoại lên, không quan tâm đến cái quần jean.
Điện thoại có chút ướt, nhưng vẫn còn dùng được, anh ta liền mở điện thoại lên.
Trong lòng còn cảm thấy: hôm nay đúng là may mắn, nhặt được điện thoại kèm sim, trong sim còn 30 tệ.
Lưu Sinh nhân lúc trời tối, anh ta nhét điện thoại vào túi.
Dù sao cũng không ai thấy, đúng lúc anh ta không có tiền mua điện thoại, thế là dùng luôn.
Thông qua xác minh, tối đó Lưu Sinh đúng là đi nhậu với đám bạn.
Mọi người đi tới chỗ cầu Thành Nam Đại Kiều nơi Lưu Sinh nói, trên bờ dưới chân cầu tìm thấy cái quần jean dính máu.
Dạ Phàm Linh đeo găng tay, bỏ quần jean vào túi nhựa.
Những sợi máu trên quần jean, loang ra như những đóa hoa máu.
Quần jean là loại jean rách, từ trong ra ngoài đều là máu.
Vì đã qua mấy ngày, nên máu trên quần đã khô và chuyển màu sẫm hơn.
Trong túi quần có một chai sơn móng tay.
Màu sơn trong chai cùng màu với lớp sơn ở trên móng tay người chết.
Nhãn hiệu: Missha Mystery.
Cái quần jean được đưa về cục cảnh sát hình sự để tiến hành xét nghiệm DNA và tìm kiếm dấu vân tay.
Hiện tại đã xác minh được danh tính của người chết.
Họ tên: Trình Băng Hương.
Tuổi: 19
Nơi sinh: khu Đại Yến, huyện Liễu Dương.
Văn phòng tổ trọng án.
Hoàng Tử Vi chiếu thông tin của Trình Băng Hương lên màn hình trình chiếu.
Khi phóng to bức ảnh của Trình Băng Hương, mọi người đều theo bản năng nhìn xuống, cảm thán.
Trên hình là một Trình Băng Hương tràn đầy năng lượng và trẻ trung.
Trong hình cô đứng cạnh mẹ, nụ cười ngọt ngào.
Hai mẹ con đều nhìn ống kính và mỉm cười.
Cô chỉ là một cô bé mới 19 tuổi, vốn còn rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống.
Trẻ như vậy đã bị giết, còn bị phân thây.
Hoàng Tử Vi nói: "Chúng ta đã biết được thân phận của người chết, bây giờ phải điều tra theo hai hướng.
Chia làm hai nhóm đồng thời điểu tra."
Một nhóm điều tra về các mối quan hệ xã hội của Trình Băng Hương.
Một nhóm điều tra suối nước nóng Long Hổ.
Dạ Phàm Linh nói: "Với vụ án này, tôi nghĩ nó không đơn giản chỉ là một vụ giết người, chắc chắn có một âm mưu nào đó.
Chia làm hai nhóm như vậy có nguy hiểm quá không, tốt nhất nên cùng nhau điều tra vẫn an toàn hơn."
Vạn Hiểu Sương nói: "Hai