Tiêu Sĩ Trung lạnh lùng ra lệnh cho tài xế.
Ngay lập tức, tài xế cẩn thận dìu anh ra khỏi xe lăn mà chậm rãi giúp anh ngồi vào bên trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng.
- "Đưa tôi đến nơi nào mà cậu thấy thích hợp với tôi nhất."
- "Vâng, đại thiếu gia."
Ngay lập tức, tài xế lái xe đưa Tiêu Sĩ Trung dạo vòng quanh thành phố.
Chưa bao giờ anh thấy bản thân tự do như bây giờ.
Khi trước, mỗi lần anh ra ngoài ngắm nhìn thành phố thì Chương Khã cứ một mực đi cùng anh, nếu không thì sẽ cử A Phương theo sát, cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Đến một con phố đi bộ, anh trầm giọng ra lệnh bảo tài xế lái xe đi chỗ khác, chỉ chừa cho anh khoảng thời gian yên bình ở nơi này.
Tất nhiên yêu cầu này không thể đáp ứng được, bởi lẽ bản thân Tiêu Sĩ Trung vốn không đi lại được.
Hơn nữa, dù sao đây cũng là phố đi bộ, có rất nhiều người qua lại, nhỡ may người khác đụng phải anh thì biết phải làm sao.
Tài xế tỏ ra khó xử, lên tiếng đáp:
- "Không được.
Tôi không thể để thiếu gia ở nơi đông người một mình như thế này được."
- "Tôi ra lệnh cậu lái xe rời đi.
Ba mươi phút sau quay lại nơi này đón tôi."
Tiêu Sĩ Trung lớn tiếng, anh thực sự rất ghét lúc nào cũng có người giám sát bên cạnh.
Thật là khó chịu.
Nhìn thấy vẻ mặt dần mất kiên nhẫn của người trước mặt, ngay lập tức, tài xế sợ hãi mà ngồi vào bên trong xe, sau đó lái xe rời khỏi.
Hiện tại, chỉ còn một mình Tiêu Sĩ Trung với chiếc xe lăn ở trên phố.
Biết bao ánh mắt của dòng người mỗi khi đi ngang qua đều hướng thẳng vào anh.
Mặc dù họ không nói gì, nhưng anh phần nào cũng đoán ra đó là những ánh mắt đầy thương cảm và tội nghiệp rằng tại sao chàng thanh niên trông khá ưu tú như thế này lại bị liệt thế cơ chứ.
Gạc qua những ánh mắt ấy, Tiêu Sĩ Trung một mình dùng tay điều khiển chiếc xe lăn.
Dù sao suốt mấy năm qua, anh đã vốn quen thuộc với người bạn đồng hành này rồi cho nên rất thuần thục.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ phút chốc lướt qua trong tâm trí Tiêu Sĩ Trung.
Anh quyết định đứng dậy, hai tay vịn lấy chiếc xe lăn làm điểm tựa mà thử bước lên một bước.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, chiếc xe đột ngột lăn bánh mà lao về phía trước khiến anh lập tức lảo đảo mà ngã người xuống phố.
Những người đi phố mải cười nói với người bên cạnh nên chẳng mấy ai quan tâm hiện đang có người đang cần sự giúp đỡ.
Tiêu Sĩ Trung chống hai tay đến mức nổi cả gân xanh, cố gắng vực dậy.
Hiện tại, anh bất lực nhìn chiếc xe lăn đang lao về phía xa trong khi bản thân không tài nào đứng dậy để đuổi kịp nó.
-