Tiêu Sĩ Trung không đáp, liền sau đó cầm lấy bức tranh từ tay em trai mà ngắm nhìn.
Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng:
- "Anh cũng không biết nữa.
Nhưng thực sự dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng anh lại cảm thấy bản thân không có một chút khoảng cách gì với cô ấy.
Hơn thế nữa, cô ấy còn là người tiếp thêm động lực, khiến anh tin vào bản thân mình nhiều hơn."
Nghe đến đây, Tiêu Sĩ Quân bỗng nở một nụ cười hạnh phúc.
Cuối cùng, cái ngày anh trai mình gặp được người con gái trong mộng cũng đã đến.
Hơn thế nữa lại còn có thể khắc họa được chân dung của người con gái ấy.
Chẳng giống như anh, suốt mấy mươi năm luôn ghi sâu trong đầu hình ảnh của một cô bé gái hồn nhiên.
Nhưng thời gian trôi qua biết bao nhiêu năm, chắc hẳn cô ấy cũng có nhiều thay đổi lớn, đặc biệt là ngoại hình.
Chính vì lẽ đó, anh không biết làm cách nào để nhận ra người con gái ấy.
Nhìn vẻ mặt có chút trầm tư của người bên cạnh, Tiêu Sĩ Trung lên tiếng hỏi han:
- "Sĩ Quân, em ổn chứ?"
Nghe tiếng gọi khiến Tiêu Sĩ Quân quay trở về thực tại.
Anh lập tức bật cười mà hỏi lại người bên cạnh:
- "Vậy anh có hỏi tên cô ấy chưa?"
- "Thực ra cô ấy tên là..."
- "Nhị thiếu gia."
Tiêu Sĩ Trung chưa kịp nói hết thì phía bên ngoài, Luận Minh đã hớt hải chạy vào, trên tay là một xấp tài liệu, gấp gáp nói:
- "Tôi xin lỗi đã tự ý mở cửa xông vào, nhưng đây là chuyện vô cùng cấp bách.
Hứa Thạnh, ông ta âm thầm ôm toàn bộ số tiền chiếm đoạt định bỏ trốn sang nước ngoài."
- "Cái gì chứ?"
Hai mắt Tiêu Sĩ Quân trợn tròn ngay khi nghe được tin này.
Ngay lập tức, anh quay sang người gần đó mà trầm giọng nói:
- "Anh hai, em có chuyện cần phải giải quyết, chúng ta hẹn buổi nào nói về chuyện này tiếp nhé."
Tiêu Sĩ Trung gật gật đầu.
Ngay lập tức, người trước mặt vội vàng mở cửa bước ra ngoài, Luận Minh cũng vì thế mà hớt hãi đuổi theo sau.
- "Châu Nhã Lâm."
Cuối cùng, Tiêu Sĩ Trung cũng ghi được tên cô.
Trầm tư một lúc, trong đầu anh bỗng nảy lên một ý nghĩ:
- "Phải rồi.
Ngày nào mình cũng sẽ đến khu phố ấy.
Có lẽ cô ấy cũng thường xuyên đi qua nơi đó cũng nên, như vậy là có thể gặp lại cô ấy rồi."
Quay trở về Tiêu Sĩ Quân, anh hiện tại đang điên đầu vì chuyện Hứa Thạnh ôm tiền bỏ trốn mà lạnh giọng nói với Luận Minh.
- "Được rồi.
Cậu cho người điều tra nơi mà ông ta đi đến.
Lần này, tôi nhất định phải bắt ông ta bồi thường gấp đôi khoản tiền đã lấy mà còn phải ngồi tù vài năm