Biệt phủ Tiêu gia....
Cánh cửa rộng lớn mở ra, một thân ảnh mảnh mai chậm rãi tiến vào bên trong.
Tiêu Sĩ Trung vẻ mặt vô cùng rạng rỡ ngay khi nhìn thấy Châu Nhã Lâm nhưng người bên cạnh thì không.
Vẻ mặt Tiêu Sĩ Quân cứ nhìn cô chằm chằm, trong lòng không ngừng suy nghĩ về nội tâm bên trong người con gái này.
Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài trông cô khá thánh thiện nhưng ai có thể đoán được sâu bên trong có ẩn chứa mưu đồ gì.
Chương Khã quan sát biểu hiện trái ngược ấy càng tỏ ra thích thú mà lập tức cất lời:
- "Nếu Sĩ Trung đã muốn cô làm người chăm sóc đặc biệt thì tôi cũng không có ý kiến."
Dứt lời, bà hướng mắt về phía Tiêu Sĩ Quân như thể đang thách thức.
Càng nhìn thấy anh cảm thấy khó chịu, bà càng thỏa mãn bấy nhiêu.
Nhìn sang anh trai đang mĩm cười vô cùng hạnh phúc, Tiêu Sĩ Quân khẽ gật đầu mà tạm thời chấp nhận cô làm việc tại đây.
Anh trầm giọng, nhìn cô hỏi:
- "Được rồi.
Cô tên là gì?"
- "Tôi tên Châu Nhã Lâm."
Xoảng...
Ngay lập tức, tách trà đang cầm trong tay Tiêu Sĩ Quân rơi xuống đất ngay khi nghe cái tên này.
Anh trợn tròn mắt, đôi tay có chút run run mà nhìn chằm chằm về phía cô.
Biểu hiện có chút kì lạ này của anh khiến những người xung quanh trố mắt ngạc nhiên.
Thoáng chốc, anh kịp thời lấy lại bình tĩnh mà quay trở về dáng vẻ điềm đạm như mọi khi, khẽ ho nhẹ nói:
- "Do dạo này tôi suy nghĩ nhiều chuyện cần xử lí nên nhất thời bất cẩn."
Được tất cả mọi người tán thành với quyết định của mình khiến Tiêu Sĩ Trung cảm thấy rất vui.
Anh vẫy tay bảo Châu Nhã Lâm đi về phía mình liền sau đó ra lệnh cho thuộc hạ:
- "Cậu mau chóng đi chuẩn bị phòng riêng cho cô ấy đi."
- "Vâng, đại thiếu gia.".
ngôn tình sủng
Dứt lời, Châu Nhã Lâm chậm rãi đẩy xe đưa Tiêu Sĩ Trung rời khỏi.
Cô nào nhận ra rằng phía sau lưng mình luôn có ánh mắt của ai đó dõi theo.
Hàng lông mày Tiêu Sĩ Quân nhíu chặt, trong lòng không khỏi suy nghĩ rốt cuộc cô có phải là cô bé gái năm xưa hay không? Sao tên họ có thể trùng hợp đến một cách kì lạ đến vậy?
Trong khi Tiêu Sĩ Quân còn đang trầm tư nghĩ ngợi thì Chương Khã lại tỏ ra vô cùng thích thú.
Bà khẽ đi lướt qua người anh, giọng điệu có phần châm chọc:
- "Trông Sĩ Trung vô cùng hài lòng với cô gái này.
Nếu như sau này từ mối quan hệ chủ tớ mà trở thành người tình của nhau thì tôi nghĩ đã đến lúc cậu phải trao trả lại vị trí người thừa kế của Tiêu gia rồi."
Dứt lời, bà ta bật cười thật lớn mà rời