Phó Văn Đoạt đem lỗ tai dán lên vách tủ sắt, một tay nhẹ nhàng gõ lên mặt tủ, một tay khác lại đang không ngừng vặn khóa, lắng nghe thanh âm ở bên trong. Đường Mạch đứng bên cạnh dùng đèn pin chiếu sáng. Ba người nhẹ giọng nín thở, chỉ nghe thấy tiếng khóa két chuyển động vang lên trong phòng.
Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy.
Theo lý thuyết Viện nghiên cứu Hắc tháp này bị giấu ở dưới tầng ngầm, bên ngoài dùng một phòng thí nghiệm robot để che dấu, tính an toàn rất cao. Một chiếc tủ sắt cứ lặng lẽ đặt trong góc phòng như thế này, tuyệt nhiên không cần phải có thêm bất kì sự bảo vệ dư thừa nào, trực tiếp dùng sức mạnh mở ra là được. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt rốt cuộc vẫn quyết định thử mở nó với sự cẩn trọng nhất có thể.
Mật mã để mở tủ sắt tổng cộng có tám số, một giờ sau, Phó Văn Đoạt thử ra được bốn số.
Ba người rất có kiên nhẫn. Lại qua thêm nửa giờ, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch. Hai người gật gật đầu, Phó Văn Đoạt đứng thẳng người, lạch cạch một tiếng mở tủ sắt ra.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào trong tủ, không hề có bẫy rập nào cả. Đường Mạch đem chồng tư liệu thật dày ra ngoài, một đống chữ tiếng Anh ngay tức khắc đập vào mắt hắn.
『Viện nghiên cứu sinh vật biển, Bang Texas, Mỹ
Thời gian thí nghiệm: Ngày 15 tháng 11 năm 2017
Đối tượng thực nghiệm: xx sứa
……
Phản ứng loại A: 141 hàng mẫu thí nghiệm tử vong……』
Chồng tư liệu thật dày được Đường Mạch mở ra đặt ở trên bàn, ba người cùng nhau chụm đầu vào đọc. Trong tư liệu có quá nhiều từ ngữ chuyên ngành, Phó Văn Thanh tuổi còn nhỏ xem không hiểu là rất bình thường, Đường Mạch khi còn học đại học tiếng Anh cũng không tệ lắm, nhưng xem qua cũng chỉ hiểu được đại khái. Hắn đã rất cố gắng để xem hết, nhưng cái kiểu tiếp thu không có chọn lọc, bắt tiêu hóa cả một núi chữ như thế này khiến hắn trước sau vẫn cảm thấy đầu óc mù mịt.
Đường Mạch mở lại trang đầu tiên, nhìn hàng chữ ở mặt trên.
“…… Đây là một loại sứa à?”
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn vang lên: “Là sứa bất tử.”
Đường Mạch quay đầu nhìn hắn.
Phó Văn Đoạt: “Thí nghiệm này là một loại thí nghiệm nghiên cứu sứa bất tử. Loại sứa này thường sống ở vùng biển Trung Mỹ, gần đây có một số lượng lớn sứa đã tử vong, Viện nghiên cứu Hắc tháp ở nước Mỹ phát hiện ra khác thường, cho nên liền đem hàng mẫu đưa tới Trung Quốc, hai nước cùng nhau thảo luận. Sự dị thường của thí nghiệm xảy ra vào 15 tháng 11, ngày 17 nghiên cứu viên nước Mỹ liền tới đây. Hai bên còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu thì địa cầu đã online rồi.”
Đường Mạch: “Tôi hình như đã từng nghe tới loại sứa bất tử này ở đâu đó.”
Điểm này Phó Văn Đoạt cũng không biết. Những thứ viết trên tư liệu này không phải cứ giỏi tiếng anh là có thể xem hiểu hết, cần phải có một lượng kiến thức chuyên môn nhất định mới được. Đây không phải sở trường đặc biệt của hai người, có lẽ Lạc Phong Thành có thể xem hiểu, đáng tiếc anh ta lại đang ở Thượng Hải xa xôi.
Nếu đã không còn cách nào khác, ba người quyết định cẩn thận tìm kiếm phòng thí nghiệm thêm một lần nữa. Sau khi xác định không có gì khác thường, bọn họ mang phần tư liệu kia và lọ thủy tinh rời đi. Nước trong lọ bị để ở ngoài 5 tháng, sớm đã vẩn đục không thể nhìn thấy rõ nữa, Đường Mạch suy đoán thứ đặt bên trong nó rất có thể chính là sứa bất tử. Chỉ là khi địa cầu online, ngoại trừ nhân loại, tất cả các loài động vật trên toàn thế giới đều đã biến mất, cho nên bên trong chiếc lọ này mới có thể rỗng tuếch như vậy.
Ba người cầm tư liệu, lặng lẽ rời khỏi viện nghiên cứu.
Đường Mạch tìm được một hiệu sách Tân Hoa, hắn dựa vào kinh nghiệm của một người quản lý thư viện liền dễ như trở bàn tay tìm được một quyển từ điển sinh vật biển tiếng Anh dày cộp. Ba người nhìn cuốn sách còn dày hơn cả từ điển bách khoa toàn thư này, lật giở một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu rõ được nội dung trên tư liệu kia là thứ gì.
Sứa bất tử, sinh sống ở khu vực Caribê, những năm gần đây phạm vi sinh trưởng đã khuếch tán đến tận vùng biển của Tây Ban Nha và Nhật Bản.
Đây là một loại sứa nhỏ, toàn thân trong suốt, phần đầu có hệ tiêu hoá màu đỏ. Cả thân thể dài chừng 5mm, chỉ lớn cỡ khoảng chiếc móng tay cái của con người. Loài sứa thường khá nhạy cảm với những sự thay đổi của thiên nhiên, tựa như trước khi mưa chuồn chuồn sẽ bay thấp, còn giun sẽ bò ra khỏi đất, sứa cũng tương tự như vậy, nhạy bén với những sự biến đổi của thiên nhiên hơn con người rất nhiều. Cho nên sau khi Hắc tháp online, viện nghiên cứu sinh vật biển ở bang Texas, Mỹ đã góp nhặt hơn hai trăm loại sứa trên toàn cầu để tiến hành nghiên cứu, trong đó có bao gồm cả sứa bất tử.
“Sứa bất tử là loài sinh vật duy nhất được tìm thấy trên toàn thế giới có khả năng chuyển đổi từ hình thái trưởng thành trở về thể sinh vật đơn bào……”
Đường Mạch nhìn đến dòng giới thiệu này, trong lòng cả kinh.
Từ hình thái trưởng thành biến trở về thể sinh vật đơn bào…… Điều này có nghĩa rằng loại sinh vật này có khả năng “cải lão hoàn đồng”. Trong lòng Đường Mạch có một suy đoán, hắn nhìn xuống thêm chút nữa, quả nhiên, sứa bất tử vậy mà lại có thể sống mãi không chết!
Sau khi đạt đến một giai đoạn trưởng thành nhất định, thời điểm sứa bất tử tiến hành sinh sản sẽ biến trở về thể sinh vật đơn bào, tiếp đó lại từ thể đơn bào mà lớn lên và phát triển. Quá trình biến hóa này không có số lần hạn chế, nói cách khác, nếu như không có tác động ngoại lực giết chết đám sứa này, chúng có thể lần lượt sinh sản, biến về thể sinh vật đơn bào, sau đó lại tiếp tục trưởng thành, chân chính thực hiện quá trình không già không chết.
Đường Mạch nhìn chiếc lọ thủy tinh trống không. Trong này để vốn dĩ chính là sứa bất tử, nhưng vì địa cầu online, chúng chắc hẳn đã bị biến mất. Hơn nữa trước khi biến mất…… Chúng vậy mà lại đã chết.
Ba người đã xem xong toàn bộ tư liệu. Viện nghiên cứu Hắc tháp Nước Mỹ sở dĩ nhất định phải băng qua Thái Bình Dương, tới Trung Quốc cùng các nhà khoa học ở đây thảo luận thí nghiệm sứa bất tử này, chính là bởi vì dưới một môi trường cực kỳ an toàn và yên ổn, đám sứa này đã chết. Tổng cộng 201 hàng mẫu thực nghiệm, đã chết mất 141 con, gần 2/3 trên tổng số sứa.
Đường Mạch nghĩ nghĩ: “Trên tư liệu này có nói, đám sứa này không phải chết vì ngoại lực, mà là chết vì sinh sản tự phát. Chúng sau mỗi lần tiến hành sinh sản vô tính, hẳn là sẽ biến trở về hình thái thủy tức. Nhưng ngày 15 tháng 11, 2/3 tổng số lượng sứa sau khi sinh sản, đã không biến trở về nữa. Lúc này chúng giống như những loài sứa khác, trực tiếp tử vong.”
Phó Văn Thanh nói: “Ngày 15 tháng 11 là ngày Hắc tháp lần đầu tiên phát ra âm thanh, ba ngày sau địa cầu liền online. Cái chết của đám sứa này khẳng định có liên quan tới Hắc tháp. Sứa dễ dàng phát hiện ra sự thay đổi của thiên nhiên hơn con người, chúng có phải đã nhận ra thứ gì đó, cho nên mới chết đi hay không?”
Những lời giải thích này cũng có chút hợp lý.
Ngày 15 tháng 11 quá đặc biệt, rất khó khiến người ta không thể không liên tưởng đến Hắc tháp. Hơn nữa sứa là loài động vật rất mẫn cảm, đám sứa bất tử này có khả năng đã nhận ra một ít sự thay đổi, cho nên mới lần lượt tử vong như vậy. Nhưng mà điều này vẫn là có chút nói không rõ được.
“141 con sứa chắc hẳn sau khi sinh sản vô tính liền sẽ biến trở về thể sinh vật đơn bào, nhưng rốt cục chúng cũng không biến hóa được, mà ngược lại đã chết đi.” Đường Mạch cau mày, nhanh chóng động não. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, đột nhiên nhớ tới một từ: “Không phải là chúng tự sát đấy chứ?!”
Phó Văn Đoạt thời điểm suy xét mọi việc vẫn thường có chút linh hoạt hơn Đường Mạch, nhưng lần này nghe hắn nói xong cũng thấy hơi sửng sốt.
Phó Văn Đoạt suy nghĩ một lát: “Nếu không chịu tác động của ngoại lực, quả thật là thuộc về tự sát.”
Trong đầu Đường Mạch bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh.
Hắn dường như đã từng nhìn thấy một loài sinh vật cùng loại với sứa bất tử ở đâu đó, không phải kiểu không già không chết, nhưng cũng khá tương tự như vậy. Hắn cố gắng nhớ lại trong chốc lát, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng tìm được thứ cần tìm từ sâu trong ký ức. Đường Mạch lập tức nói: “Tôi trước kia đã từng nhìn thấy một loại tôm hùm, nó là kết quả của sự đột biến gien. Tôm hùm là sinh vật sinh sản hữu tính, nhưng loại tôm hùm kia lại có thể sinh sản vô tính, nói cách khác nó có thể không ngừng mà nhân bản chính mình, tất cả các đời sau của nó đều mang cùng một loại gien giống nhau. Loại tôm hùm này cũng có thể coi như một dạng bất tử, khá tương tự với loại sứa kia.”
Phó Văn Đoạt dần dần hiểu ý Đường Mạch: “Ý cậu là, sinh sản vô tính, không ngừng nhân bản chính mình, gien không phát sinh biến hóa……”
Đường Mạch lập tức bắt được một ý nghĩ: “Gien vĩnh viễn không biển đổi, nói cách khác, chính là không phát sinh tiến hóa.”
Hai mắt Phó Văn Đoạt nhíu lại, bắt lấy từ ngữ mấu chốt: “…… Tiến hóa.”
Không sai, chính là tiến hóa.
Đường Mạch mở tư liệu đến trang thứ 10 từ dưới đếm lên. Trong thí nghiệm về cái chết của sứa bất tử, nghiên cứu viên đưa ra mười một loại khả năng tử vong. Trong đó có ba loại khả năng có xác suất lớn nhất. Loại thứ nhất là do ngoại lực tác động. Cho dù nghiên cứu viên xác định chính mình đã chuẩn xác khống chế yếu tố ngoại lực trong thí nghiệm, bọn họ cũng không dám khẳng định đã thiết lập được một môi trường an toàn 100% để đám sứa này có thể yên tâm mà sinh sản. Loại thứ hai là sứa bất tử có phương thức tử vong đặc biệt nào đó, trước mắt con người còn chưa phát hiện ra. Mà loại thứ ba chính là giống loài tiến hóa.
Sinh sản vô tính là một phương thức sinh sản cấp thấp. Tính ổn định của gen khiến cho những loài sinh sản vô tính khó có thể phát sinh tiến hóa, ví dụ như trùng đế giày hay sứa. Sinh sản hữu tính mới là xu hướng chính của sự tiến hóa.
Nghiên cứu viên nước Mỹ không cho rằng đám sữa này trong một đêm có thể đột nhiên phát sinh tiến hóa toàn thể như vậy, bởi vì điều này rất không phù hợp với lý luận của sinh vật học. Nhưng bọn họ e rằng vĩnh viễn cũng không biết được, ba ngày sau, nhân loại trên toàn cầu đã bị bắt tiến vào Trò chơi Hắc tháp. Nếu đem so sánh với Hắc tháp, trường hợp sinh vật đột nhiên phát sinh tiến hóa như thế này liền trở nên vô cùng bình thường.
“Bọn họ đã đoán được có thể sẽ liên quan tới Hắc tháp, nhưng lại cũng không thể đoán được, Hắc tháp cuối cùng sẽ là cái dạng này.”
Nghiên cứu viên nước Mỹ vượt
biển mà đến, mặc dù trước khi biến mất cũng không thể đưa ra được kết luận, nhưng 5 tháng sau lại để lại cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt một cái suy đoán.
Hắc tháp làm ra tất cả những điều này, là vì sự tiến hóa của nhân loại.
Không ai có thể chứng minh được phỏng đoán này rốt cuộc có chính xác hay không, hiện tại trên địa cầu cũng không thể tìm ra được một con sứa bất tử nào để tới làm bằng chứng chính minh cho lý luận này. Trống ngực Đường Mạch có chút dồn dập, sau một hồi, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Đây chung quy vẫn chỉ là một sự suy đoán.
Đường Mạch nhìn lại toàn bộ tư liệu một lần nữa, đem tất cả ghi tạc vào trong đầu. Vì để đảm bảo, Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh cũng đều nhìn qua một lần. Tiếp theo, Đường Mạch đem chúng thiêu thủy đi. Kể cả những con sứa đã biến mất trong lọ thủy tinh, hắn đem chiếc lọ cũng ném cả vào trong lửa.
Làm xong hết thảy những điều này, Đường Mạch ngẩng đầu phát hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn mình.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau.
Thật lâu sau, Đường Mạch cười hỏi: “Thật ra cũng không đến mức quá kỳ lạ như vậy. Nếu như Hắc tháp thật sự là đang ép nhân loại tiến hóa, như vậy lấy nó làm chất xúc tác, kích phát ra dị năng tiềm ẩn trong thân thể mỗi người cũng là hợp tình hợp lý đi. Nhưng vì sao lại là nhân loại?”
Sứa bất tử đã phát sinh tiến hóa, nhưng chỉ sau ba ngày, chúng toàn bộ đều đã biến mất. Cuối cùng trên địa cầu chỉ còn sót lại con người.
Trong hiệu sách yên tĩnh, Phó Văn Đoạt hỏi ngược lại: “Loài sinh vật nào thông minh nhất trên toàn thế giới?”
Đường Mạch không hiểu Phó Văn Đoạt vì sao lại muốn hỏi vấn đề này, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một bộ điện ảnh. Hiếm lắm mới có tâm tình đùa vui một chút, Đường Mạch nghiêm túc đáp lời:“Con chuột.”
Phó Văn Đoạt: “……”
Phó Văn Đoạt vậy mà cũng đã từng xem qua bộ phim kia, đối phương đáp lời: “Đây đều là sự lựa chọn của Hắc tháp.”
Đúng vậy, hết thảy đều là sự lựa chọn của Hắc tháp.
Đường Mạch không biết vì sao Hắc tháp lại lựa chọn nhân loại, cũng không biết mục đích của nó có phải là bức ép nhân loại tiến hóa hay không. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nếu trận trò chơi này thật sự tiếp tục, nhân loại đánh tới tận tầng thứ bảy, khẳng định sẽ phát sinh tiến hóa. Lấy ngay hiện tại mà nói, người chơi với trình độ kém cỏi nhất so với nửa năm trước đã thông minh hơn, tố chất thân thể cũng càng tăng cường thêm rất nhiều.
Toàn bộ tư liệu lấy ra từ phòng thí nghiệm đã bị thiêu hủy, sắc trời sẩm tối, ba người tính toán ở lại hiệu sách Tân Hoa nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh băng. Thân thể nhanh chóng đứng dậy, dùng tốc độ cực nhanh la ra khỏi hiệu sách. Đường Mạch cả kinh, một tay siết chặt cây dù nhỏ. Chỉ kịp thấy thân ảnh Phó Văn Đoạt lóe lên, sau đó đã ra đến ngoài cửa. Đợi 10s sau Đường Mạch cũng vẫn không thấy đối phương trở về.
Phó Văn Thanh: “Anh họ chắc hẳn đã phát hiện ra gì đó, nhưng có lẽ không phải thứ nguy điểm đâu.”
Đường Mạch nhìn sang Phó Văn Thanh. Đúng vậy, với sự cẩn thận của Phó Văn Đoạt, đối phương tuyệt không có khả năng tùy tiện rời đi, khẳng định là vì có gì đó nên mới đột nhiên đi ra ngoài như vậy, nhưng chắc chắn không phải kẻ địch tập kích, nếu không hắn nhất định sẽ nói với Đường Mạch.
Đường Mạch nghĩ nghĩ trong chốc lát, sau đó cùng Phó Văn Thanh đi ra ngoài.
Hai người băng qua ngã tư, ngay lập tức liền thấy được Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt lúc này cũng đang xoay người lại, dường như muốn quay đầu gọi hai người bọn họ tới đó. Nhìn thấy Đường Mạch, hắn dừng bước chân. Sắc mặt Đường Mạch dần dần trầm xuống, hắn đã thấy được thi thể nằm ở phía sau Phó Văn Đoạt.
Máu tươi từ ngực đối phương ào ạt chảy ra.
Đây là một cô gái trẻ tuổi, cô bé nằm trên mặt đất, đầu hướng lên không trung, có chút không cam lòng mà mở to hai mắt. Trái tim cô bé đã bị người khoét mất một nửa, máu thịt rơi rớt ở bên cạnh thi thể, có thể nói là một kích mất mạng. Máu tươi còn chưa hoàn toàn khô lại, máu nóng đặc sệt chảy tới bên chân Phó Văn Đoạt, làm cho đế giày hắn ướt nhẹp.
Dựa theo thời gian tính toán, hẳn là khi Phó Văn Đoạt lao ra ngoài, cô bé này chỉ vừa mới bị giết chết. Nếu người khác thấy một màn như vậy, liền sẽ đương nhiên nghĩ rằng là Phó Văn Đoạt giết chết cô bé, vừa khéo trên tay Phó Văn Đoạt cũng còn dính lại chút máu đỏ. Nhưng Đường Mạch chỉ bình tĩnh đi tới đó, kiểm tra một chút, rồi hỏi: “Anh có nhìn thấy hung thủ không?”
Phó Văn Đoạt: “Không nhìn thấy. Khi tôi vừa mới đuổi tới đây thân thể cô bé còn chưa kịp ngã xuống, vẫn đang đứng ở nơi này. Nhưng phần ngực đã bị mở ra, một nửa trái tim và xương sườn rơi trên mặt đất. Tôi đã thử dùng nước khoáng để trị liệu nhưng vẫn không thể cứu được, đã chết rồi. Vết thương quá nặng, tố chân thân thể của cô bé cũng không được tốt cho lắm.”
Cô bé này chắc hẳn chỉ là một Ngạch quân dự bị thực lực yếu kém, cho dù Phó Văn Đoạt dùng tốc độ nhanh nhất cũng không thể cứu sống được cô bé.
Tố chân thân thể của Phó Văn Đoạt mạnh hơn Đường Mạch một chút, khi còn ở trong hiệu sách hắn chắc hẳn đã đột nhiên nghe thấy âm thanh cô bé bị tập kích; hoặc cũng có thể do hắn hàng năm làm nhiệm vụ, tương đối nhạy bén với loại chuyện này, nhận thấy được có người đang giết hại cô bé này, cho nên mới không có thời gian nói với Đường Mạch, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây. Nhưng đáng tiếc lại vẫn chậm một bước. Phó Văn Đoạt không thấy được hung thủ, cũng không cứu được cô bé.
Đường Mạch vươn tay khép lại hai mắt còn chưa kịp nhắm của cô bé kia.
“Lần trước còn có thể suy xét có phải là do bị ném từ phó bản ra không, nhưng thêm cả lần này nữa thì lại càng kỳ quái.” Sắc mặt Đường Mạch lạnh lẽo, lý trí mà phân tích nói, “Đầu tiên, bọn họ khẳng định đều là bị con người giết chết, hơn nữa còn là một kích mất mạng, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Đây là điểm tương đồng. Còn có một điểm giống nhau nữa, đó là hung thủ giết chết bọn họ, chúng ta đều không hề nhìn thấy.”
Phó Văn Đoạt biết Đường Mạch nói đến chính là cỗ thi thể bọn họ đột nhiên nhìn thấy trên đường vào ba ngày trước. Cũng giống với lần này, cứ như là bị một người tàng hình giết hại vậy, phương thức tử vong của hai nạn nhân không giống nhau, nhưng lại đều tìm không thấy hung thủ. Một lần trước còn có thể cho là liên quan tới phó bản Hắc tháp, nhưng lần này Phó Văn Đoạt là tận mắt nhìn thấy cô bé kia ngã xuống, thế nhưng trước sau lại vẫn không hề nhìn thấy hung thủ.
Điều này không hề giống với phong cách của trò chơi Hắc tháp.
Màn đêm dần dần buông xuống, đã không còn điện nữa, đèn đóm ở hai bên đường sẽ không đúng giờ mà sáng lên, toàn bộ thế giới đều chìm vào bóng tối. Ba người đứng bên cạnh cỗ thi thể đã mất dần độ ấm, gió lạnh chui vào ống tay áo Đường Mạch, tiếng gió tựa như tiếng nức nở. Máu tươi chảy ra từ thi thể chậm rãi khô lại, biến thành màu nâu đỏ thẫm trên mặt đất.
Đường Mạch nói: “Trời tối rồi, trước tiên tìm một chỗ trú đã, mang theo cô bé này rồi kiểm tra kỹ càng một phen xem.”
Ba người dịch người chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một tiếng nhạc sôi động vui tươi đột ngột vang lên trên không trung ở khắp mọi nơi trên toàn cầu, Đường Mạch nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hắc tháp, chỉ thấy trên thân tháp đen nhánh kia, là một đường thẳng màu trắng bắt đầu dịch chuyển từ dưới lên trên. Ánh sáng trắng không ngừng nhấp nháy, tiếng nhạc Hắc tháp phát ra cũng không hề dừng lại.
Ngay khi 6 giờ vừa điểm, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, đường thẳng kia cũng dừng hình xếp thành một hàng ở ngay giữa thân tháp.
Người chơi trên toàn thế giới đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía Hắc tháp. Gần như tất cả bọn họ đều lộ ra thần sắc sợ hãi, hoảng sợ cả người run rẩy. Có người khóc lóc quỳ sụp xuống đất, cầu xin thượng đế cứu vớt chính mình. Nhưng thứ bọn họ chờ được không phải là thượng đế, mà là âm thanh nhắc nhở hưng phấn đến cực điểm của Hắc tháp ——
“Leng keng! Ngày 31 tháng 03 năm 2018, mở ra lần cưỡng chế thứ nhất tiến vào trò chơi công tháp.”
Ong!
Một âm thanh nặng nề qua đi, Đường Mạch nhìn thấy trên thân Hắc tháp, đường thẳng màu trắng kia chậm rãi thay đổi, cuối cùng biến thành một con số có tám chữ số ——
『28315123』
Hắn tựa như bỗng nhiên hiểu rõ gì đó, quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt.
Chỉ trong 10s khi bọn họ chuẩn bị đem thi thể cô bé này rời đi, con số trên thân Hắc tháp đã lại phát sinh biến hóa —
『28315019』
Đường Mạch trợn to hai mắt.
…… Lúc này mới chỉ qua đi mười giây đồng hồ!
Trên thân tháp đen nhánh kia, con số ấy vẫn đang không ngừng thay đổi.