“Chúng mày rốt cuộc là ai!”
Tiếng rống giận vang vọng trong sân, ngữ khí tràn đầy sự nghi hoặc và hoảng sợ. Lý Triều Thanh mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba người đang đứng trước mặt mình, tựa như đang muốn nhìn thấu bọn họ. Nhưng sau khi nghe gã nói xong, Đường Mạch và Trần San San lại cực kỳ bình tĩnh, biểu tình trên mặt không có lấy một tia biến hóa. Jacks bên kia vẫn chưa kịp phản ứng lại vs lời nói của Lý Triều Thành, ngoài ra cũng chưa cho ra phản ứng gì quá mức đặc biệt.
Đường Mạch lạnh lùng nhìn người chơi thuộc về nhóm “Người tàng hình” mang vẻ mặt hoảng sợ này, mặt ngoài hắn đang cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã hiện lên vô số ý nghĩ.
Người tàng hình cũng không hề biết hai thế giới đang hợp nhất lại với nhau!
Từ lúc bắt đầu Đường Mạch liền cảm thấy có chút kỳ quái, Hắc tháp vẫn luôn rất công bằng, thế nhưng lần này khi hai thế giới đột nhiên dung hợp, Hắc tháp lại không hề tiến hành thông báo, mà Người tàng hình lại có thể tự do đi lại giữa hai thế giới. Như vậy thật sự là quá không công bằng đối với những người chơi may mắn còn sống sót.
Ngay cả Đường Mạch cũng phải mất đến nửa tháng mới biết được tin tức về Bảng xếp hạng thời gian, chân tướng về những người chơi đã biến mất qua lời kể của Bạch Nhược Dao, vậy nếu những người chơi bình thường không có tổ chức muốn biết rõ sự thật, nhất định sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa. Những người chơi này cái gì cũng đều không biết, thậm chí ngay cả khi bọn họ gặp phải Người tàng hình, bị đối phương gọi mình là “Thịt heo” rồi giết chết, bọn họ cũng không hề biết được người giết mình là ai và tại sao lại muốn giết mình như vậy.
Vốn dĩ Đường Mạch cho rằng Hắc tháp là cố ý tạo ra sự không công bằng như vậy.
Nửa năm trước, hơn 6 tỷ người biến mất vào hư vô, Đường Mạch không biết những người này sau khi biến mất đã gặp phải chuyện gì, có phải bọn họ cũng bị ép buộc không ngừng mà khiêu chiến Trò chơi Hắc tháp và tiến hành công tháp hay không. Nhưng chỉ cần dựa vào Bảng xếp hạng thời gian kia liền có thể nhìn ra được, thế giới mà bọn họ gặp phải nhất định còn tàn khốc hơn nhiều so với thế giới của những người may mắn còn sống sót.
Hơn 6 tỷ người ấy cố gắng sinh tồn trong một thế giới khủng bố tàn nhẫn suốt nửa năm, hiện tại Hắc tháp chuẩn bị đổi mới phiên bản 4.0, để hai thế giới hợp lại thành một, Người tàng hình có khả năng sẽ trở lại địa cầu. Bọn họ ngay từ đầu đã phải chịu đựng một sự không công bằng cực lớn ( bởi vì đen đủi mà không thể đăng nhập trò chơi), hiện tại Hắc tháp cho bọn họ một loại công bằng khác: Những người chơi may mắn còn sống sót không biết bọn họ tồn tại, như vậy xem như bồi thường cho bọn họ.
Nhưng hóa ra Hắc tháp vẫn là rất công bằng.
Hai tay Đường Mạch đút trong túi, thấp giọng nói: “Từ trước đến nay, may mắn vẫn luôn là một loại thực lực, chưa bao giờ là không có không công bằng cả.”
Nghe được lời này, Lý Triều Thành nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hắn, trên cổ hắn không hiện thị bất kì con số thời gian nào cả, thế nhưng Lý Triều Thành lại cảm nhận được một loại cảm giác áp bách cực kỳ ngột ngạt. Loại cảm giác này gã đã từng cảm nhận được khi tham gia một phó bản, khi đó gã đã gặp phải một tên điên xếp thứ 36 trên Bảng xếp hạng thời gian.
Lý Triều Thành nhanh chóng động não, gã nếu đã có thể đứng trên Bảng xếp hạng thời gian, như vậy chứng tỏ gã đã giết rất nhiều người, và nhất định cũng không phải kẻ ngốc. Lý Triều Thành gần như là ngay lập tức liền hiểu được ý tứ trong lời Đường Mạch, nhưng chân tướng sự thật lại khiến gã khiếp sợ đến mức cả người run rẩy, trong mắt ánh lên niềm vui sướng, nhưng cũng có cả sự kinh hoàng, gã buột miệng thốt ra: “Mày…… Chúng mày không phải Người trở về từ cõi chết! Chúng mày là ba trong số 400 triệu người còn sống sót kia, lũ đáng chết!”
Jacks: “Người trở về từ cõi chết?”
Lý Triều Thành lập tức ngậm miệng lại, gã dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Đường Mạch, sau đó lại nhìn về phía Trần San San và Jacks.
Lý Triều Thành bỗng nhiên điên cuồng mà cười ha hả. Cơ bắp trên mặt gã như đang run rẩy, bởi vì gã cười quá to, vết sẹo khủng bố kia như đang sống dậy, vặn vẹo nhấp nhô trên mặt gã. Cuối cùng Lý Triều Thanh cười nói: “Bọn tao đã trở lại rồi sao? Thật sự đã trở lại rồi sao?” Nhưng ngay khi còn chưa nghe được câu trả lời của ba người Đường Mạch, gã đã đột nhiên im bặt rồi nói: “Không đúng, nhất định là vẫn chưa trở về, nếu trở về thì Hắc tháp đã thông báo cho bọn tao, khẳng định sẽ thông báo. Nhưng hiện tại vẫn không thấy Hắc tháp nói gì, chẳng lẽ……”
Lý Triều Thành há to miệng: “Là bởi vì Mộ Hồi Tuyết?!”
Không cần ba người Đường Mạch đưa ra đáp áp, Lý Triều Thành tự mình lặp lại nói: “Đúng vậy, khẳng định là bởi vì Mộ Hồi Tuyết. Nửa tháng trước, Hắc tháp đã thông báo cô ta phải đi thông quan Hắc tháp tầng thứ tư. Hóa ra là Hắc tháp tầng thứ tư, tầng thứ tư chính là điểm mấu chốt để trở về. Nhưng lần thông quan đó lại vẫn chưa hoàn toàn thành công, cho nên……Bọn tao hiện tại vẫn chưa trở về được?”
Sau khi nói xong câu này, Lý Triều Thành mở to hai mắt nhìn thẳng, tựa như vừa hiểu ra điều gì đó.
Gã đã nhận thức được tình cảnh hiện tại của bản thân mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ba người Đường Mạch căn bản không hề nói cho Lý Triều Thành bất kỳ tin tức gì, nhưng chỉ bằng vào một chút lời nói không đáng kể, cùng với những phản ứng cực kỳ nhỏ của bọn họ, gã lại đã gần như nhìn ra được chân tướng của toàn bộ sự việc. Ngay sau khi hiểu ra mọi chuyện, Lý Triều Thành liền ngậm chặt miệng, trên mặt lộ ra một cụ cười cực kỳ cổ quái.
Vừa rồi trong quá trình suy nghĩ chân tướng sự việc, Lý Triều Thành vẫn luôn không ngừng cố gắng thử cởi bỏ sợi dây quấn chặt lấy mình. Nhưng cho dù gã cố gắng thế nào cũng đều chỉ là tốn công vô ích. Cho nên qua đi nửa phút gã liền dứt khoát từ bỏ.
Lý Triều Thanh ngồi dưới đất, nhìn ba người chơi đang đứng trước mặt mình, sau đó nở nụ cười đầy âm hiểm.
Gã chỉ cười mà không nói thêm bất cứ điều gì, một nụ cười tràn ngập sự ác ý.
Jacks nhịn không được cả giận nói: “Anh đang nhìn cái gì ?”
Lý Triều Thành nhìn về phía anh ta, cười lạnh một tiếng, vẫn chỉ im lặng không nói gì.
Jacks: “Anh……!”
Jacks vô cùng tức giận, anh ta không thể hiểu được tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà Lý Triều Thành đã lại có sự thay đổi lớn đến vậy. Vài phút trước gã còn đang cảm thấy thất bại và kinh hoàng, bởi vì gã bị ba người bọn họ bắt được và trói chặt, không thể chạy trốn. Nhưng chỉ ngay sau đó, biểu tình trên mặt gã không ngừng thay đổi, đến cuối cùng lại đã biến thành bộ dáng không chút để tâm.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười xấu xí của gã nhìn qua trông vô cùng chói mắt.
Đường Mạch yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó chậm rãi ngồi xuống, tầm mắt dừng lại trên người Lý Triều Thành. Hai người lẳng lặng đối diện nhau, ai cũng đều im lặng không nói gì. Một phút sau, Đường Mạch khẽ nhếch khóe môi, bình tĩnh nói: “Hóa ra mấy người các anh được gọi là Người trở về từ cõi chết. Là Hắc tháp đặt cho các anh cái tên này, hay là các anh tự mình gọi nhau như vậy?”
Lý Triều Thành có chút kinh sợ, nhưng gã ngay lập tức liền che dấu đi cảm xúc của mình, hỏi ngược lại: “Người trở về từ cõi chết là gì, tao không hiểu mày đang nói gì.”
Trần San San bình tĩnh đáp lời: “Anh không phải tên ngốc, chúng tôi cũng vậy. Bảng xếp hàng thời gian, Người trở về từ cõi chết, cái gì cần nói anh đều nói hết cả rồi. Nếu thật sự chỉ có anh ấy ở đây, có lẽ thật sự đã bị anh lừa gạt rồi.” Cô bé chỉ chỉ Jacks, lại nói tiếp: “Những việc anh có thể nghĩ đến, chúng tôi cũng có thể nghĩ đến. Tuy rằng anh đã biết được chân tướng, nhưng hiện tại vẫn bị chúng tôi bắt được. Chúng ta rất muốn tìm hiểu một thứ…… Bảng xếp hạng thời gian rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Mặc dù lời nói của chính mình bị vạch trần, Lý Triều Thành cũng không quá khẩn trương. Gã cười lạnh nói: “Bảng xếp hạng thời gian? Chúng mày không phải rất thông minh sao, hơn nữa cũng đều không phải là kẻ ngốc, loại chuyện này cần gì phải hỏi tao. Chúng mày chắc hẳn đều đã sớm biết đến Bảng xếp hạng thời gian, cho nên ngay từ đầu mới hỏi tao xếp thứ mấy.”
“Giết một người chơi bình thường có thể đạt được 10 phút thời gian nghỉ ngơi, nếu bản thân đối phương cũng có sẵn một lượng thời gian nhất định, liền có thể đạt được thêm một nửa số thời gian này.”
Lý Triều Thành xoay đầu, nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch nhướn mày: “Những thứ cơ bản này, những người chơi may mắn còn sống sót như chúng tôi…… Cũng chính là lũ may mắn đáng chết trong miệng anh đã sớm biết toàn bộ rồi. Đây là bí mật đã được công khai hoàn toàn ở trên địa cầu.”
Hai mắt Lý Triều Thành dại ra : Lũ người chơi may mắn còn sống sót này vậy mà lại biết hết toàn bộ sự tình về Người trở về từ cõi chết?!
Nhưng ngay sau đó gã liền phản ứng lại: “Không có khả năng, mày gạt tao ! Ngay cả tao đây cũng là hiện tại mới vừa biết bọn tao sắp được trở về, lũ ngu xuẩn sống trong cái nôi ấm áp do Hắc tháp tạo ra như chúng mày làm sao có thể đã biết hết mọi chuyện được!”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Đây quả thật là một bí mật đã được công khai, anh có thể lựa chọn tin, hoặc không.” Dừng lại trong chốc lát, Đường Mạch mỉm cười nói: “Cho nên……Anh có tin không?”
Lý Triều Thành: “Mày……!”
Gã cắn chặt răng, nhìn qua như đã bị Đường Mạch làm cho tức giận đến mức choáng váng đầu óc, mất đi lý trí, mặt đỏ rần lên. Nhưng trên thực tế gã lại đang cực kỳ thanh tỉnh, không ngừng động não suy nghĩ tự hỏi chính mình. Đám người may mắn còn sống sót ngu xuẩn đáng chết kia vậy mà đã biết việc hai thế giới hợp nhất trước cả Người trở về từ cõi chết là bọn gã? 400 triệu người ấy sẽ thực sự thông minh như vậy sao?
Không đúng, địa cầu online nửa năm, 400 triệu người này chỉ sợ cũng đã chết mất mấy chục triệu người. Những người còn lại ít nhất đều đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, vậy cũng coi như có chút thực lực. Chẳng lẽ bọn họ lại thật sự mạnh đến vậy, mạnh hơn cả gã….. Tất cả mọi người đều đã phát hiện ra chân tướng?
Lý trí của Lý Triều Thành nói cho gã biết, Đường Mạch đang lừa gã, thực lực của 400 triệu người chơi may mắn còn sống sót kia sao có thể mạnh hơn gã được. Nhưng gã lại không dám khẳng định phán đoán của mình. Lỡ như đám người kia thật sự lợi hại như Đường Mạch nói, vậy chính là tai họa khôn lường đối với nhóm Người trở về từ cõi chết.
Lý Triều Thành cúi đầu, cật lực che giấu đi biểu tình trên mặt, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Jacks thấy gã đột nhiên kinh sợ liền cảm thấy vô cùng bực bội. Anh ta vốn định nói thêm vài lời mắng mỏ Lý Triều Thành vừa rồi còn cực kỳ kiêu ngạo thì Đường Mạch đã cất tiếng hỏi: “Bảng xếp hạng thời gian là chuyện như thế nào.”
Lý Triều Thành lập tức ngẩng đầu, nhìn Đường Mạch: “Lũ người ngu xuẩn may mắn còn sống sót chúng mày không phải đều biết nó là thứ gì sao.”
Đường Mạch cười: “Tôi nói rồi, chúng tôi biết nó có nghĩa là gì, cũng biết phải làm gì mới có thể đạt được thời gian. Nhưng nó đã xuất hiện như thế nào, là Hắc tháp trực tiếp đưa cho các anh, hay nó là một đạo cụ đặc biệt gì đó? Hay là…… Dị năng?” Đường Mạch đã từng gặp qua rất nhiều loại dị năng cổ quái hiếm lạ, bảng xếp hạng thời gian là một loại dị năng cũng không phải không có khả năng. Đã từng có một cậu thiếu niên tên Tố Thao Thiết, người sở hữu dị năng có thể tăng cường thế chất cho người khác.
Lý Triều Thành trào phúng nói: “Tao tại sao lại phải nói cho chúng mày biết?”
Đường Mạch chỉ chỉ vào sợi dây đang cột chặt lấy gã: “Hiện tại anh đang bị chúng tôi bắt giữ.”
Lý Triều Thành cười: “Chỉ bởi vì lí do này? Tao vốn tưởng rằng mày là một trong những người xuất sắc trong số 400 triệu người còn sống sót kia, mày hẳn sẽ rất thông minh, nhưng hóa ra cũng chỉ đến vậy thôi.”
Đường Mạch mặt không đổi sắc: “Tôi chỉ mới thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, thực lực chỉ thuộc vào tầm trung bình trong số 400 triệu người chơi thôi.”
Nghe vậy Jacks nheo mắt lại. Trần San San rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, cô bé hiểu được Đường Mạch là đang muốn gây áp lực tâm lý với Lý Triều Thành, nhưng da mặt cô bé không đủ dày, vẫn là nhịn không được mà quay ra liếc mắt nhìn Đường Mạch.
Lý Triều Thành: “Tao không tin! Thực lực của mày sao lại chỉ có thể ở mức trung bình trong đám người kia!”
Đường Mạch khẽ mỉm cười: “Anh có thể lựa chọn tin, hoặc không. Cho nên……Anh có tin không?”
“Mày…!” Lý Triều Thành lại lần nữa bị Đường Mạch làm cho tức giận đến mức không còn lời nào để nói.
Đường Mạch liên tiếp đưa ra cho Lý Triều Thành hai vấn đề, tuy rằng gã cũng không quá tin tưởng lời
hắn nói, thế nhưng gã lại lo lắng những lời này sẽ là sự thật. Gã ngậm miệng không chịu trả lời câu hỏi của Đường Mạch, Đường Mạch liền hỏi lại hai lần, gã như cũ sống chết không chịu mở miệng. Thời gian chậm rãi trôi qua, Đường Mạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Anh có phải đang nghĩ rằng, bởi vì anh sớm muộn gì rồi cũng sẽ biến mất, biến trở về thế giới của Người trở về từ cõi chết, cho nên dù không chịu thỏa hiệp với chúng tôi cũng vẫn có thể chạy trốn?”
Những lời này tràn đầy sự khẳng định, không có lấy một tia hoài nghi.
Lý Triều Thành không dám tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch, gã vội vàng phản bác: “Tao không hiểu mày đang nói gì hết!”
Đường Mạch: “Anh đoán không sai, những Người trở về từ cõi chết như các anh quả thật là đột nhiên xuất hiện trên địa rồi, rồi lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Tốc độ khi biến mất rất nhanh, trước khi biến mất cũng không hề có bất kì dấu hiệu gì.” Lý Triều Thành dù sao cũng người đứng trên Bảng xếp hạng thời gian, gã có thể tự mình đoán ra được điểm này, đồng thời sau khi biết nó có lợi cho mình gã còn có thể bình tĩnh mà ngồi đó diễn kịch, cũng đã cho thấy tâm tư người này cực kỳ sâu sa, khiến cho Đường Mạch cũng có chút khẽ giật mình. Nhưng mà……
“Anh yên tâm, trong nháy mắt khi anh sắp biến mất kia, tôi khẳng định có thể giết chết được anh.”
Lý Triều Thành cắn chặt răng, rốt cục vẫn im lặng không nói gì.
Đường Mạch: “Những lời này đều là lời nói thật, nhưng anh cũng có thể lựa chọn tin hoặc là không, cho nên…… Anh có tin không?”
Lý Triều Thành không muốn tiếp tục nói chuyện với Đường Mạch nữa, gã cũng không bao giờ muốn nghe lại những lời này, cho nên liền trực tiếp nói thẳng: “Đúng vậy, tao đúng là đang chờ đến thời khắc mình có thể trở về thế giới kia đấy. Hiện tại chúng tao vẫn chưa thể trở về hoàn toàn, Hắc tháp phiên bản 4.0 cũng chưa đổi mới, tao nhất định vẫn có thể quay lại thế giới kia. Tao tin hay không tin lời mày nói cũng chẳng sao cả, tao cho rằng mày rất thông minh, chẳng lẽ mày không hề phát hiện ra sau khi nghe mày nói như vậy, tao càng không có lý gì do để nói những gì tao biết với chúng mày à?”
Đường Mạch khẽ nhướn mày.
Lý Triều Thành: “Mày cũng đã nói rồi, trong nháy mắt trước khi tao biến mất, mày khẳng định sẽ được giết tao. Dù sao tao nhất định cũng sẽ phải chết, vậy thì tại sao tao phải chia sẻ tin tức với chúng mày?”
Đường Mạch ra vẻ kinh ngạc: “Tôi vậy mà lại không hề nghĩ tới vấn đề này? Là do tôi sơ sót quá rồi.”
Lý Triều Thành đột nhiên nhận thấy được có chỗ nào không đúng. Trái tim gã khẽ run lên, một dự cảm bất thường bỗng nhiên xuất hiện trong lòng gã. Gã thấy Đường Mạch quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc đứng bên cạnh. Hắn giơ tay phải lên, vẫy vẫy với người kia. Trên bàn tay phải thon dài, ngón trỏ gần như đã chặt đứt, chỉ còn lại một tầng da dính ở bên trên.
Tay đứt ruột xót, Lý Triều Thành lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi hình như đã bắn thủng ngón tay Đường Mạch, nhưng thời điểm ban nãy khi nói chuyện hắn vậy mà lại không hề thể hiện ra một chút đau đớn nào.
Dự cảm bất an trong lòng Lý Triều Thành càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Tiếp theo, gã nghe thấy Đường Mạch nói: “Jacks, hiện tại chúng ta không thể giết chết người này được, nhưng dù sao vẫn phải cậy ra một ít tin tức hữu dụng từ anh ta. Anh giúp tôi đè lại tay phải anh ta đi.” Dứt lời, ngón tay Đường Mạch khẽ động nhẹ, một con dao bạc nho nhỏ đã xuất hiện trong tay hắn, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn: “Tôi sẽ chặt đứt từng ngón tay anh ta, như vậy có lẽ anh ta sẽ nguyện ý trò chuyện với chúng ta nhỉ?”
Da đầu Lý Triều Thành tê rần, mồ hôi lạnh ngay tức khắc liên tiếp chảy xuống.
Jacks gật gật đầu, giúp đỡ Đường Mạch đè lại tay phải của Lý Triều Thành. Ngón đầu tiên Đường Mạch lựa chọn chính là ngón trỏ. Trên tay Đường Mạch đã dần mọc ra một tầng thịt mềm trắng nõn, máu tươi chảy đầy tay hắn, sớm đã đọng lại thành vết sẹo máu, nhìn qua có vẻ dữ tợn và khủng bố. Đường Mạch kề lưỡi dao sắc bén lên ngón tay trỏ của Lý Triều Thành, gã tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cười lạnh nói: “Mày chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Hóa ra thực lực của đám người may mắn còn sống sót chúng mày cũng chỉ có nhiêu đó, chặt đứt vài ngón tay đã tự cho mình là ghê gớm, còn không phải chỉ là chém chém vài nhát thôi sao, cứ tùy tiện mà chém đi.”
“Ai nói tôi muốn chém đứt ngón tay anh?”
Lý Triều Thành sửng sốt.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn gã: “Tôi là muốn, cắt xuống từng chút một.”
Vừa dứt lời, Đường Mạch liền một dao cắt xuống, máu tươi ngay lập tức bắn ra. Dao nhỏ chém thịt như chém bùn, trực tiếp cắt rơi một tầng thịt mỏng. Thân thể Lý Triều Thành run lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú. Đường Mạch vậy mà lại chỉ cắt xuống một lát thịt có độ dày khoảng 1mm! Lý Triều Thành còn chưa kịp phản ứng lại từ trong sự đau đớn kịch liệt, Đường Mạch liền đã xuống tay nhát thứ hai.
“A!!!”
Cảnh tượng này ngay cả Jacks cũng đều không thể nhìn nổi.
Đường Mạch cúi đầu, mặt không cảm xúc ấn lên ngón tay trỏ ở bàn tay phải của Lý Triều Thành, dùng dao bạc cắt xuống một tầng thịt mỏng thứ hai. Hắn tựa như đang thái rau, chuyên chú mà cẩn thận. Trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, suy nghĩ trong lòng lúc này cũng chỉ có mình hắn biết.
Jacks rốt cuộc nhịn không được: “Không được, Đường Mạch, tôi có chút không chịu nổi.”
Một bàn tay khác ngay lập tức liền ấn lên cổ tay Lý Triều Thành, Jacks kinh ngạc nhìn lại, Trần San San bình tĩnh nói: “Để em.”
Jacks: “…… Ừ, được.”
Ai mà ngờ được Jacks lại là người đầu tiên trong ba người không thể chịu nổi cảnh tượng này, ngược lại là Trần San San và Đường Mạch. Một người giữ tay Lý Triều Thành, một người bình tĩnh ngồi thái thịt. Khi Đường Mạch cắt đến phần giữa của ngón trỏ, Lý Triều Thành đã chảy một thân mồ hôi lạnh, gã há mồm thở phì phò, sắc mặt trắng bệnh, tựa như người chết đuối thống khổ mà gào rống lên: “Tao nói, tao nói! Tao nói hết, được chưa!”
Đường Mạch dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Lý Triều Thành, dao bạc khẽ động, lần này liền trực tiếp chém đứt ngón trỏ của gã.
Đường Mạch: “Chịu nói sớm thì có phải tốt hơn không.”
Trần San San gật gật đầu, xoa xoa máu bắn trên tay: “Đúng vậy.”
Jacks: “……”
Lý Triều Thành: “……”
Hiện tại gã đã có chút tin tưởng toàn bộ 400 triệu người chơi may mắn còn sống sót kia thật sự đều rất khủng bố rồi!!!
Kế tiếp, Lý Triều Thành miễn cưỡng kể lại toàn bộ những việc mình biết cho Đường Mạch.
“Ba tháng trước, ngày 12 tháng 01 năm 2018, khi đó tao vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, đang trong thời gian nghỉ ngơi. Khi nghỉ ngơi đến phút thứ tám, Hắc tháp liền đột nhiên tuyên bố……” Giọng nói có chút khàn khàn, Lý Triều Thành dường như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
“Leng keng! Nam Á khu 1: Người chơi Dijan · Galawa thành công thông quan phó bản ‘Mặt trái của đồng hồ chân lý’, mở ra Bảng xếp hạng thời gian.”
“Leng keng! Nam Á khu 1: Người chơi Dijan · Galawa……”
Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên bên tai hơn 2 tỷ người chơi. Tổng cộng ba lần, thời điểm khi âm thanh này cất lên, mọi người đều cảm thấy chết lặng, trên người bọn họ chi chít vết thương, mặt mũi và quần áo đều bê bết máu. Vết bẩn loang lổ trên mặt, tựa như ba tháng qua chưa từng được tắm rửa và nghỉ ngơ một cách tử tế, trong mắt bọn họ tất cả đều là tơ máu. Cho dù âm thanh này vang lên, bọn họ đều chỉ là nghe thấy, chứ cũng không hề làm ra bất kì phản ứng nào.
Sau khi nghe rõ lời thông báo của Hắc tháp, bọn họ lại cái kéo lê thân thể như cái xác không hồn của mình chậm rãi tiến vào tham gia các trò chơi, hoặc nằm trên đất dại mắt ra nhìn không trung, tham lam mà nghỉ ngơi.
Nhưng lần này, sau khi thông báo xong ba lần, âm thanh của Hắc tháp vẫn chưa ngừng lại. Nó tiếp tục vang lên một tiếng nhạc vô cùng vui sướng.
Ngày 12 tháng 01 năm 2018, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang ở trong Phó bản tập kết ‘Đêm tiệc bất ngờ của Đoàn xiếc thú kỳ quái’ đấu trí dấu dũng với 21 người chơi Hắc tháp tầng thứ nhất. Cũng vào ngày hôm đó, hơn 100 triệu người chơi may mắn còn sống sót trên địa cầu vẫn chưa hề ý thức được rằng, ở một thế giới khác, một hồi cải cách sắp bắt đầu.
Nếu là ở trên địa cầu, khi Hắc tháp bá cáo ba lần tên của ai đó, còn đặc biệt vì anh ta/cô ta hát một bài, tất cả mọi người nhất định sẽ dừng lại việc họ đang làm, cẩn thận lắng nghe thông báo của Hắc tháp. Nhưng ở thế giới kia, tất cả người chơi đều thờ ơ tiếp tục làm việc, bọn họ tựa như không hề nghe thấy thông báo của Hắc tháp, cũng không nghe thấy tiếng nhạc vui sướng kia.
Nửa phút sau, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, âm thanh vang dội của Hắc tháp vang lên ——
“Leng keng! Quy tắc của Bảng xếp hạng thời gian như sau: ——”
“Điều thứ nhất, vẫn sẽ giống hiện tại, sau khi kết thúc một lượt trò chơi, mỗi người chơi sẽ có được 10 phút thời gian nghỉ ngơi, coi đó là thời gian định mức ban đầu.”
“Điều thứ hai, giết chết một người chơi sở hữu thời gian định mức, có thể cướp lấy 10 phút thời gian của đối phương làm thời gian nghỉ ngơi thêm vào của chính mình.”
“Điều thứ ba, thời gian nghỉ ngơi thêm vào sẽ được biểu hiện bằng con số cụ thể xuất hiện trên cổ mỗi người.”
“Điều thứ tư, khi giết chết một người chơi sở hữu thời gian nghỉ ngơi thêm vào, ngoài việc đạt được 10 phút thời gian định mức ban đầu, còn có thể đạt được một nửa thời gian thêm vào của đối phương.”
“Điều thứ năm, mỗi lần trước khi tiến vào trò chơi mới, người chơi có thể kiểm tra tin tức tức thời của Bảng xếp hạng thời gian.”
“Điều thứ sáu, Bảng xếp hạng thời gian tổng cộng có 100 vị trí. Giết chết người chơi đứng trước hạng 100 trở lên có thể đạt được 50 phút thời gian nghỉ ngơi; giết chết người chơi nằm trong top 50 người đứng đầu có thể đạt được 100 phút thời gian nghỉ ngơi; giết chết người chơi nằm trong top 20 người đứng đầu có thể đạt được 500 phút thời gian nghỉ ngơi; giết chết người chơi nằm trong top 10 người đứng đầu có thể đạt được một đạo cụ sở hữu phẩm chất hoàn mỹ; giết chết người xếp thứ ba có thể giành được đặc quyền một lần bỏ qua bất kì Trò chơi Hắc tháp nào; giết chết người xếp thứ hai có thể đạt được một đạo cụ sở hữu phẩm chất hiếm có.”
“Điều thứ bảy, giết chết người chơi đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng thời gian có thể đạt được một lần cơ hội tái sinh. Cơ hội này có thể hồi sinh bất kỳ người chơi nào đã từng chết trong Trò chơi Hắc tháp.”
“Leng keng! Mời người chơi nỗ lực công tháp, trở về địa cầu!”
Đây chính là cuộc cách mạng thời gian của Người trở về từ cõi chết bọn họ.